Ôn Tử Khiêmnhìn vị ôn thần bị Bùi Vân Kinh mang ra khỏi ký túc xá âmthầmcảmthấy thở phào nhẹnhõmmột hơi, một lần nữa lại đối mặt mọi ngườicòn lại trong phòng thì trên mặt anh ta đã là mộtmảng lạnh băng và nghiêmnghị.“Cha của tiểu thư Bùi Vân Kinh là người anh hùng chiến đấu vì đất nước làmnhư vậy đã vũ nhục mộtanh hùng nếu các người đến tòa án quân sự thì phảitrả giá bằng chịu trách nhiệmpháp luật?”Thẳng đến lúc này, đámngười Phùng Tinh Tinh mới bị dọa đến hồn phách bay tán loạn, một lần nữa trở lại.“Thực xin lỗi, chúng ta… Chúng ta về sau cũng không dámnữa!”“Đúng vậy, chúng ta lập tức đến Bùi Vân… Bùi tiểu thư xin lỗi!”….“không cần!” Ôn Tử Khiêmlạnh lùng đánh gãy tiếng nói của mọi người, hắn ta không thích nhất là loại người hay bắt nạt kẻ yếu này nọ, “Các người làloại người hóa sắc, không có tư cách làmthầy, càng không có tư cách làmbác sĩ, sáng mai các người làmthủ tục đuổi khỏi trường. Nếu không, chúng taliền gặp nhau trên tòa án!”trên thực tế, cách trừng phạt này đối với mấy người này đã xemlà nhẹ nhất rồi nếu để vị kia ra tay chỉ sợ ngay cả phần mộ tổ tiên hai người cũng bị đàolên.Dù sao, bọn họ không chỉ làmphục Bùi Vân Kinh mà còn là Bùi Phàmnữa.Chiếc hộp gỗ bị hư hại đầy huy hiệu kia không cần đoán cũng biết là của Bùi Phàm.Người kia không chỉ đã từng cứu mạng Đường Mặc Trầm, mà còn là người quân nhân kính trọng nhất trong cảmnhận của anh.một câu quyết định mấy số phận của con người, Ôn Tử Khiêmxoay người nhìn về phía Đinh Linh.“Đây là của Bùi tiểu thư?”“Vâng… Đúng!”Đinh Linh vội vàng đemvật trong tay và hộp gỗ đưa đến tay anh ta.Ôn Tử Khiêmtiếp nhận hộp gỗ, lễ phép hướng đối phương gật đầu xoay người đi ra khỏi ký túc xá chỉ để lại bên trong hối hận cùng khóc không ranước mắt của mọi người.….….một đường ômlấy thắt lưng Đường Mặc Trầmxuống lầu, cho đến khi đưa anh ra khỏi đại sảnh.Ngoài cửa mưa như trút nước.cô dừng bước chân lại, nhìn thămdò phía ngoài chú ý đến đứng cách đó không xa đánh đôi tránh xe, vội vàng buông