Bùi Vân Khinh vốn dĩ chỉ đỡ một bên cánh tay, nên thời điểmngã xuống theo bản năng muốn bắt lại cánh tay anh nên Đường Mặc Trầmcũng bị cô làmmất cân bằng.Đường Mặc Trầmđã có phần say nhưng nhiều nămhuấn luyện nên làmtheo bản năng, ngã xuống dùng cánh tay trái chống đỡ lại, cách mặt cô còn mấycentimet thì dừng lại, không có trực tiếp đè lên người.Mặc dù như thế, thân thể hai người đã dán lại một chỗ, hai chân anh để ở giữa hai chân cô.Thân thể vừa vặn phù hợp, tư thái kia thật sự quá mức mập mờ.Trái timthật khẩn trương, mặt Bùi Vân Khinh đỏ bừng.“anh không có việc gì chứ?”Người đàn ông không nói chuyện, chỉ là nửa híp mắt. Trong ngày thường, trong con ngươi giống như thâmcốc u đàm, ánh mắt khó hiểu, không phân biệtđược.Giờ phút này, đôi mắt đen như mực đang nóng rực mà nhìn chămchú vào mặt của cô.Ánh mắt kia quá mức suồng sã, chỉ đemBùi Vân Khinh nhìn đến đáy lòng chột dạ.cô buông mi xuống không dámđối mắt, giơ bàn tay muốn đẩy anh ra, lòng bàn tay mới dừng trên bờ vai anh thì cằmđã bị ngón tay anh bắt lấy.Ngón tay như tồn tại nhiệt độ nóng bỏng, nháy mắt nóng đến chiếu thẳng lòng cô.Bùi Vân Khinh kinh sợ, ngước mắt.“Chú….”Vừa mở miệng, đã bị anh đánh gãy.“Kêu tên!”“Tên?”“TrầmMặc?”Tâmtrạng rối ren, khẩn trương nên âmthanh cô cũng có chút ách ách, không giống như ngày thường trong trẻo, ngược lại có cảmgiác trêu ghẹo.Thời điểmkêu tên anh, với cánh môi phấn nộn ngay tại trước mắt, như cánh hoa chậmrãi tách ra.Đáy lòng kiềmchế phần dao động kia đã lâu, giờ phút này đã lên đến đỉnh điểm. không ngờ chỉ vài phần say đã đemnhững thứ trấn tĩnh đểu đốt thànhtro bụi.anh cúi đầu xuống, ngậmlấy môi cô.Từ nhỏ đến lớn, dâng hiến cuộc đời cho quân đội. Trước khi gặp Bùi Vân Khinh, Đường Mặc Trầmkhôngnghĩ đến vị trí phụ nữ trong đời mình.Tự nhiên cũng chưa nói đến cái gì là kỹ xảo, chẳng qua là tuân theo bản năng, bá đạo ép hôn thôi.Chú nhỏ, đang hôn mình?Chú nhỏ, đang hôn mình!Tất cả tới quá nhanh, quá đột