Làmphụ nữ của anh?anh muốn mình làmphụ nữ của anh?Bùi Vân Khinh gần như không thể tin được lỗ tai của mình nữa.anh nhìn chằmchằmvào cô, làmcho cô sợ run. Trong lòng Đường Mặc Trầmcàng ngày tức giận càng cao.Quả nhiên, cô là không buông được người đàn ông kia, cho nên cô thích người đàn ông đó!“Trả lời!” anh gầmnhẹ.Môi Bùi Vân Khinh run rẩy, thở sâu.“Nếu chú nhỏ thật sự muốn Vân Khinh làmđàn bà của chú, Vân Khinh liền cả đời đitheo chú nhỏ, đi đâu cũng được, cho dù đến chết cũng không thayđổi!”Đáp án này, hoàn toàn vượt qua khỏi tượng tưởng Đường Mặc Trầm.Chân mày người đàn ông giật giật mạnh, đồng tử theo đó cũng thắt chặt lại.Emấy cũng nguyện ý cả đời cũng mình!Emấy là nghiêmtúc, hay là đang nói dối?Đường Mặc Trầmkéo quần lót cô xuống, giơ ngón tay nắmcằmcô gái đối diện.Lúc này đây, động tác của anh so với vừa rồi đã nhẹ rất nhiều, cùng với âmthanh cũng nhẹ nhàng, chậmchạp lại càng phát ra thâmtrầm.“Vì sao?”anh khe khuất ánh sáng, đôi mắt ngay trước mặt nàng, gần đến cả lông mi cũng có thể đếmrõ từng sợi.Đối mắt với con người thâmtrầmkia, lại tạo ra một cảmxúc mãnh liệt nào đấy.“Bởi vì…”Vô số lần, cô đã từng ảo tưởng muốn nói cho anh biết câu nói kia, lời nói trong lòng cũng đến môi nhưng lại mất đi dũng khí.cô không dámnói, không phải sợ anh tức giận, không phải sợ hèn mọn với anh, mà là sợ anh cự tuyệt mình, sợ đến thời điểmđấy không thể nào lấy lạiđược cơ hội đó.Ngón tay Đường Mặc Trầmbuộc chặt, thúc giục nói: “Bởi vì sao?”“Bởi vì chú nhỏ ở trên thế giới này…”cô run rẩy môi, trái lương tâmmở miệng: “Đối với em, anh là người đàn ông tốt nhất (mình muốn người đàn ông này)!”thì ra là thế.Nếu đổi lại thành người khác, giống như anh đã đối với cô, vậy cô cũng đồng ý làmnhư vậy sao.anh ở trong mắt cô cũng không có gì đặc biệt, bất quá chỉ là một người đàn ông tốt với cô thôi.Con ngươi người đàn ông ngày càng không còn ánh sáng nữa, hóa thành một mảnh tối omtĩnh mịch.Buông cô ra, anh lui ra phía sau hai bước, thấp giọng mở miệng.“đi ra ngoài.”“Chú nhỏ, emkhông có nói sai, emthật sự là nguyện ý, lúc chiều emchỉ là quá khẩn trương, anh không tin, em… Chính emcởi!”Giơ bàn tay duối đến phía