Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Khương Đường nhìn nữ sinh kia nét mặt vui vẻ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nữ sinh kia đội một chiếc mũ cùng màu với váy, không chút khách khí mà kéo cô lại: “Cậu là Khương Đường đúng không, ban nãy bọn họ tìm cậu mãi đấy, còn cho là cậu không tới nữa cơ.”
Có thể là vì trong lòng có quỷ, Khương Đường luôn cảm thấy cô nàng này biết rõ Lâm Uyên ban nãy đã vào trong phòng nghỉ của cô.
Cô cúi đầu xuống, trong lòng xấu hổ đến không nhịn được.
“Cậu cũng tới đây một mình sao?” Nữ sinh cho là cô đang thẹn thùng: “Vốn tớ cũng có một người tới xem… Nhưng mà không biết đã đi đâu mất rồi, haizz, thôi bỏ đi, đã nói là tới chụp ảnh cho mình rồi mà!”
Khương Đường nghe thấy lời nói không có chút tâm cơ nào của cô ấy, tay nắm làn váy có chút cứng ngắc.
Cô vẫn luôn biết hoa đào quanh anh rất nhiều.
Có rất nhiều cô gái thích vây xung quanh anh.
Nhưng anh chưa bao giờ thật sự thừa nhận ai là bạn gái mình, không phải sao?
Cho nên trong lòng cô vẫn luôn chờ mong.
Thế nhưng, anh vậy mà lại đồng ý đến đây giúp một cô gái chụp ảnh, vừa nghe liền biết quan hệ giữa hai người này không cạn... Khương Đường mê mang, nếu như cô gái đứng trước mặt cô là bạn gái chính thức của anh, vậy tại sao anh lại vào trong phòng của cô.
Thậm chí… Anh còn cưỡng ép lấy đi quần lót của cô, còn rất nghiêm trang nói nó có tác dụng.
Giữa hai chân cô vẫn còn hơi ươn ướt, cô không được tự nhiên ma sát một chút, luôn cảm thấy ở bên trên còn dính tinh dịch của anh.
Nữ sinh kia không nghĩ quá nhiều, thấy dáng vẻ cô ngơ ngẩn, lại an ủi tiến sát tới vỗ vỗ bả vai của cô: "Cậu không cần lo lắng, ban nãy tớ đã diễn tập qua rồi, chỉ là nhận cúp từ tay người trao giải mà thôi, nhân vật chính hôm nay là mấy vị lãnh đạo đứng nói chuyện cơ, bọn mình rất nhanh có thể xuống sân khấu…”
Cô nàng kia hơi dừng lại một chút, tầm mắt liếc đến vết đỏ ẩn hiện dưới rìa váy nơi xương quai xanh của cô.
Trên làn da tuyết trắng của Khương Đường dấu vết đó hiện lên rất rõ ràng, nhìn màu sắc chắc hẳn vừa mới để lại mà thôi.
Khương Đường kéo ra một chút khoảng cách: “.... Cám ơn cậu.”
Đáy mắt nữ sinh lướt qua vẻ kinh sợ, không nghĩ tới người có bề ngoài giống như thỏ trắng nhỏ bên trong âm thầm lại nghịch ngợm như vậy.
“Phó An An, em còn ngẩn ra ở đó làm gì! Đến lượt em rồi!”
Đoàn người ầm ĩ phía trước truyền đến một tiếng hô lớn.
Phó An An phục hồi lại tinh thần, trấn định nói: "Vậy tớ đi lên nhận giải trước nha, tớ nhận giải ba đó… Sắp tới cậu rồi.”
“…Ừm.”
*
Chờ đến khi Khương Đường đi trên sân khấu, MC điều khiển chương trình còn đang vô cùng diễn cảm hô lên tên của cô, toàn trường tối lại, chỉ còn một quầng sáng trắng chiếu vào vị trí trung ương, cô được ánh sáng này bao phủ, nhìn như tiên nữ hạ phàm.
Chiếc váy dạ hội không phù hợp với lứa tuổi vô cùng nóng bỏng, nhìn cô không giống một cô gái nhỏ mới đôi mươi, chiếc váy màu đen trễ vai khiến hai bầu ngực thấp thoáng ẩn hiện, đường cắt may vừa vặn để lộ ra dáng người uyển chuyển, kiểu váy tinh tế khiến người ta mơ màng, chỗ vòng eo được siết chặt thon nhỏ, váy dài làm từ lụa mỏng lại không mất đi quyến rũ.
Khương Mộng Hi vẫn còn tiết chế kha khá, nhớ tới tuổi của cô còn nhỏ, không trực tiếp bảo người làm thành váy khoét sâu cổ hình chữ V, nhưng dù cho dì đã nhượng bộ cũng đã hạn chế lại kha khá thì thẩm mỹ của dì cũng không thể tránh được có phần sai lệch.
"Cmn! !