Nhóm dịch : Chiêu Anh Các
Điên rồi, điên rồi.
Khương Đường vuốt ve con rối màu hồng nhạt, ngồi ở trong phòng học, đầu óc vẫn mờ mịt như cũ.
Chỉ bị đôi con ngươi đen như mực của Lâm Uyên nhìn chăm chú thôi mà cô đã không nhịn được run sợ.
Chẳng có chút cảm xúc nào.
Tựa như anh chỉ đang nhìn một cây bút máy, lá cây, hay chỉ là không khí...
Đó là một cơ hội tốt khó gặp.
Trong đời hiếm khi có thể khác người như thế một lần, quả nhiên, cô nhìn thấy trong đôi con ngươi của anh bắt đầu xuất hiện sóng cuộn chập trùng. Y như bọt sóng bập bùng trong biển cả.
Hẳn là anh sẽ nhớ kỹ khuôn mặt của mình nhỉ?
Khương Đường không nhịn được sờ sờ mặt, trên má xuất hiện hai rặng mây hồng khả nghi, còn có xu thế ngày càng nóng.
"Đường Đường.” Trần Duẫn ngồi ở phía sau ghé tới gần, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đợi lát nữa tan học cùng đi ăn cơm không? Vừa tan học liền chạy ra luôn nhé, nhớ phải nhanh một chút đó.”
"..." Khương Đường do dự một lát, cô cảm thấy bây giờ mình không có chút tâm trạng nào để có thể bình tĩnh ăn cơm trưa, thấp giọng đáp lại: “Không ăn, tớ muốn ở lại lớp nghỉ một lát.”
Cô là một học sinh ngoại trú, mỗi lần nghỉ trưa đều ngồi lại ở trong phòng học.
Trần Duẫn không nghĩ gì cả: “Ờ, thế lúc về tớ sẽ mang bánh mì cho cậu.”
Cô gật đầu.
Chuông tan học vang lên, chẳng cần ai tới thúc giục, chưa tới ba giây căn phòng đông đúc đã trống không chẳng còn người nào, mọi người đều nhanh chóng chen chúc đi tới căng tin muốn mua đồ ăn.
Khương Đường đứng dậy, đi ngược lại dòng người lên trên sân thượng, cô muốn lên hóng gió một chút để cho sự nóng bỏng trên khuôn mặt mình tản bớt đi.
. .
Cửa sân thượng không khóa, từ trước đến giờ đều là mấy nhóm học sinh hư lên đây đùa nghịch chơi bời.
Đây là lần đầu tiên Khương Đường lên đây, cô còn chưa kịp đẩy ra cánh cửa hơi nặng nề cũ đã bị mấy tiếng rên rỉ hỗn loạn mà thần bí liên tục vang lên từ sau cánh cửa, khiến bước chân cô sửng lại.
". . . A. . ."
Âm thanh triền miên như có như không lại vang lên.
Còn có âm thanh sột soạt của quần áo ma sát.
Trên sân thượng yên tĩnh, chỉ cần có chút âm thanh cũng sẽ bị phóng đại lên mấy lần, những âm thanh ám muội đan xen rơi vào trong tai của cô.
Khương Đường bình tĩnh nhìn vào cánh cửa trước mặt, cắn chặt môi dưới, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy ra một chút.
Đôi mắt đột nhiên trừng lớn.
Chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh của nữ sinh đã bị cởi ra không còn, khuôn ngực vểnh cao ưỡn lên, có mấy ngón tay tinh tế đảo quanh đầu vú, khóe mắt cô gái ửng đỏ, không ngừng cọ quậy, ma sát dán lên người con trai ngồi ở trong góc.
Những ngón tay dài chồng lên nhau, nhào nặn bầu ngực mềm mại thành các hình dạng tùy thích.
". . . Người ta muốn rồi~."
Một lời tự thú đầy dâm loạn, cũng vô cùng hấp dẫn.
Chiếc áo lót màu tím nhạt bằng ren đã được cởi bỏ, bị ném xuống đất không thương tiếc cũng một chỗ với chiếc áo sơ mi đồng phục thuần trắng, nhìn vào vừa hỗn loạn lại ngây thơ.
Nữ sinh miệng đắng lưỡi khô, giây lát sau, nam sinh rốt cục chậm rãi giơ tay trái vẫn luôn nhét ở trong túi lên, trong tầm mắt Khương Đường, cô có thể nhìn thấy năm ngón tay thon dài giơ lên, lướt qua sống mũi, chạm vào bờ môi, một đường đi xuống chạm vào đầu vú đã sớm bị ma sát đến độ đỏ bừng