Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Bên trong phòng khách rộng rãi, tiết mục cuối năm hàng năm đúng hẹn tới làm âm thanh nền trên bàn cơm, trên bàn cơm đầy ăm ắp các món ăn chào đón tất niên, số lượng vượt xa số lượng đồ ăn bốn người có thể ăn hết.
Khương Đường chột dạ nhìn đống bánh hơi ‘xấu xí’ trước mặt, có mấy cái lớp vỏ ngoài còn không gói được hết nhân bánh bên trong, nhỏ giọng nói với Lâm Uyên: "Hay là để em ăn cho.”
"Đều giống nhau.” Anh nhẹ giọng nói, không đổi.
Mẹ Phó gắp một cái cánh gà vào bát Khương Đường, thấy bộ dáng cô thanh tú, càng nhìn càng thích, quay đầu liếc nhìn cô con gái nhà mình đang ăn cơm mà còn không quên xem phim ở bên cạnh: “Ăn mỗi bữa cơm mà cũng không tập trung nữa!”
Phó An An đáng thương lấy tai nghe xuống.
"Đường Đường, cậu không về cha mẹ cậu không nói gì chứ?"
"..." Khương Đường đặt đũa xuống, đã quen với những câu hỏi như thế nào, chẳng qua khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của mẹ Phó cô lại không được tự nhiên nói: "Bọn họ rất bận, hôm nay cũng không về.”
“Vậy sao.” Mẹ Phó nói: "Vậy tối nay con đừng về nữa, tối muộn rồi, con ở lại nhà dì luôn đi, nhà dì nhiều phòng, nếu con sợ thì có thể ngủ cùng An An.”
Phó An An nghe vậy liếc nhìn Lâm Uyên, nhỏ giọng nói: "... Bây giờ mới cần con.”
“Con nói gì đấy?” Mẹ Phó không nghe rõ hỏi lại.
"Không có gì, không có gì!" Dưới ánh mắt đầy tử vong của Lâm Uyên, Phó An An vội vàng nói: "Dù sao con cũng rất thích Đường Đường!"
"Vậy con nhớ học hỏi người ta nhiều vào.” Mẹ Phó không tránh khỏi nói: “Không biết cái gì thì bảo Đường Đường dạy cho con.”
Phó An An bị mẹ lải nhải tới tê cả da đầu, lia mắt qua cầu cứu Khương Đường.
Khương Đường nhẹ đặt tay lên đầu gối Lâm Uyên ở dưới gầm bàn, nháy mắt ra hiệu cho anh.
Lâm Uyên đặt cốc rượu xuống, nói: "Được rồi mà dì, đang ăn Tết, cho con bé chơi chút đi dì.”
Mẹ Phó lúc này mới nhả ra.
Người nhà họ Phó không có thói quen đón giao thừa, sau khi tất cả kết thúc, mẹ Phó lấy thêm chăn đệm mang vào phòng Phó An An, lại lấy một bộ đồ ngủ mà An An chưa mặc bao giờ ra đưa cho Khương Đường, giục cô đi tắm rửa.
Bà sắp xếp mọi vô cùng chu toàn, vừa không khiến Khương Đường cảm thấy quá ngại ngùng lại khiến cô cảm thấy mình được săn sóc.
Khương Đường ngâm mình trong nước nóng, toàn thân ấm áp cũng không bằng những gì cô nhận được đêm nay, từ trước đến giờ căn nhà cô sống vẫn luôn quạnh quẽ, cô cũng đã quen với việc đó, vô hình chung khiến cô sinh ra tính cách yêu thích yên tĩnh.
Thế nhưng hôm nay cô mới biết, sẽ có lúc, cô cũng có thể thích sự ồn ào.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nhận được chút ấm áp gia đình nào, chỉ cần một chút xíu cũng đủ để cô cảm động hồi lâu.
Cô lau sạch sẽ cơ thể, thay bộ đồ ngủ kia vào, trên áo còn có một chiếc mũ có gắn thêm hai chiếc tai dài vô cùng đáng yêu, rất phù hợp với thẩm mỹ của Phó An An.
Thật là đáng yêu.
Cô cầm điện thoại ở trong túi xách lên, đứng trong phòng tắm vẫn còn toả ra hơi ấm, gọi điện thoại cho Khương Mộng Hi.
Điện thoại gọi đi hơn 3 phút vẫn không có ai nhận điện.
Cô cau mày, lại gọi lại lần nữa, vẫn như cũ không có ai nghe máy.
Chắc là mẹ cô lại đang bận rộn ở một đoàn làm phim nào đó đi.
Khương Đường vừa đẩy cửa ra đã thấy Lâm Uyên đang ngồi chờ ở bên ngoài.
"Sao thế?" Anh giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh của cô.
“Không có gì ạ.” Khương Đường nhẹ nhàng đánh trống lảng: "Em chỉ thấy hơi buồn ngủ thôi.”
Lâm Uyên kéo mũ áo ngủ của cô lên, giơ tay lên ôm cô kéo tới ngồi lên chân mình, nâng khuôn mặt của Khương Đường lên, tiến sát mặt tới, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi cọ xát một chút, bàn tay có chút thô ráp của anh vuốt ve qua lại đôi môi cô.
Khương Đường vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái lên lòng bàn tay của anh.
Chẳng khác nào đang mời gọi.
Ngay lúc nụ hôn sắp rơi xuống, cánh cửa bên ngoài bị gõ vang.
Âm thanh của Phó An An vang lên: “Đường Đường, cậu tắm xong chưa? Tớ thấy hơi lâu rồi đó, cậu có cần gì không?”
Hai người dừng một chút, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Khương Đường leo khỏi người của anh, sợ sẽ kinh động tới mẹ Phó nên Lâm Uyên đứng dậy đi mở cửa, sắc mặt còn rất khó coi.
Phó An An thấy bầu không khí này thì biết ngay mình vừa quấy rầy chuyện tốt của Lâm Uyên, cô vô cùng nhanh nhẹn lắc mình chạy vào ôm lấy Khương Đường nói: "Mẹ bảo em lên chăm sóc cho Đường Đường thật tốt, mẹ em còn đang ở dưới tầng đó, anh vẫn nên bớt bớt lại đi.”
Sắc mặt Lâm Uyên tái xanh, đóng cửa rời đi.
Cô nàng đã phải ăn bao nhiêu quả đắng vì anh họ, hôm nay cuối cùng cũng tìm được một cơ hội trở mình, Phó An An cười vô cùng vui vẻ.
*
Đây cũng là lần đầu tiên Phó An An ngủ cùng một người khác trong cùng một căn phòng.
Buổi tối dài đằng đẵng, cô nàng lấy ra mấy món mỹ phẩm mà mình vẫn luôn cất giấu không dám lấy ra dùng thảo luận với Khương Đường.
Khương Đường bây giờ thật sự cảm thấy hơi buồn ngủ, chẳng qua, cô thấy An An hưng phấn như