Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Khương Đường trợn tròn mắt nằm trên giường cả đêm, mãi lâu cũng không ngủ được, tay nắm lấy lỗ tai của con thỏ bông tai dài, trái kéo kéo, phải giật giật, buồn bực mất tập trung.
Cô thật sự rất thích Lâm Uyên, chỉ mới nghĩ tới sẽ phải tách ra khỏi anh, tâm trạng của cô liền như thể một vùng lá rụng bị người dùng chân đạp vụn vang lên những tiếng kẽo kẹt.
Nhưng...
Cũng chỉ vẻn vẹn là thích mà thôi, nếu như muốn cô vì anh mà từ bỏ một cơ hội vào trường đại học dễ như trở bàn tay, từ bỏ bạn thân của mình để tới một đất nước xa lạ khác, không quen biết một ai, lại còn phải học thêm toeic để thi, thứ cô đổi lại, đáng giá sao?
Cô không có cách nào nhanh chóng kết bạn và thân quen với những người xa lạ, cho nên, nếu như cô tới Mỹ thì cả thế giới của cô sau này sẽ thật sự chỉ có một mình anh.
Mãi luôn bị một người bám dính, ai mà chịu nổi chứ?
Anh cũng có không gian của riêng mình, ví dụ như chuyện anh đi chơi tối hôm nay vậy.
Haizz.
Cô nặng nề thở dài, đã sống nhiều năm bình tĩnh như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác luống cuống tay chân, cô mãi suy nghĩ, trằn trọc tới tận khi mặt trời sắp lên mới ngủ.
Tỉnh lại là một ngày mới.
Sau khi Khương Đường tắt hết đèn led rồi rời khỏi nhà lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Uyên đứng ở cửa khu nhà của mình. Anh đứng yên trong dòng người vội vã, dáng người cao gầy thẳng tắp, nhìn qua hình ảnh còn có chút đột ngột.
Cô chạy bước nhỏ tới, trong miệng hà ra khí trắng: “Sao anh không vào gọi em?”
Lâm Uyên vuốt tay của cô, rất lạnh.
"Đằng nào mà em chẳng ra ngoài."
Thấy sắc mặt của anh ta không tốt lắm, nơi hốc mắt hơi trũng sâu, tơ máu trong đôi mắt còn khá rõ ràng, cô tiến tới sát vào người anh ngửi một cái, quanh thân anh còn vương nồng đậm mùi khói thuốc.
Lâm Uyên đưa cô đi học, lần này cô không ngủ nướng nên bây giờ còn khá sớm, hai người có thể từ từ đi bộ trên đường, không cần phải chạy cho kịp giờ.
Khương Đường kéo góc áo của anh: “Có phải là tối qua anh ngủ rất muộn không?”
“Anh đã ăn sáng chưa?”
“Hôm qua đi chơi anh có mệt không?”
Lâm Uyên hé nửa mắt, không lên tiếng, nghe thấy giọng nói mềm mại ấm áp của cô, trong đáy lòng khó tránh khỏi toả ra một ngọn lửa vô danh đã nhịn cả một đêm.
Cô nói nhiều như vậy, nhưng lại không có một câu anh muốn nghe.
Khương Đường thấy anh không lên tiếng thì đội mũ lên, thật cẩn thận nhét tay vào trong túi áo khoác của anh, bước chân cũng tăng nhanh đuổi kịp chân anh.
Độ ấm tiếp xúc với lòng bàn tay quả thực khiến cho anh suýt chút nữa đã không nhịn được muốn chất vấn vì sao cô không nói cho anh biết chuyện trường học sắp xếp, cô thật sự không muốn nói với anh sao?
Nhưng lại có một âm thanh khác vang lên gọi lý trí của anh lại, nhắc nhở anh không thể phỏng đoán lung tung. Dù cô có lựa chọn như thế nào thì anh cũng nên tôn trọng cô, không thể nổi nóng với cô.
Mãi cho đến khi đi tới cửa cổng trường.
Lâm Uyên đẩy cô một cái từ phía sau, nói: “Em vào đi.”
“Anh không vào trường à?”
Anh lắc đầu: “Chiều anh lại tới đón em.”
Khương Đường giữ chặt anh, nhíu mày nói: "Lâm Uyên, anh có thể uống ít rượu lại một chút được không?”
Lâm Uyên hơi khựng lại, ánh mắt dạo quanh người cô một vòng: “Được.”
“Có thể bớt hút thuốc luôn được không ạ?” Cô dịu dàng nói: "Hút nhiều không tốt cho cơ thể đâu.”
Anh nói: “Được.”
Em nói cái gì cũng được.
Nếu thế, em có thể cũng xem xét lựa chọn anh một chút hay không?
Câu nói gần như lên tới miệng bị anh mạnh mẽ đè xuống, trong ngực cảm thấy rất rầu rĩ, anh chưa bao giờ có cảm thụ như vậy, chuyện này khiến anh vô cùng nóng nảy.
Đến lúc anh sắp phát hỏa với cô thì trầm giọng nói: "Mau vào đi."
...
Thực ra trong lòng Khương Đường đã có đáp án.
Nhưng trước đó cô vẫn cần xác nhận một lần, cô tranh thủ giờ nghỉ giữa các ca học buổi sáng lén lút gọi điện thoại cho Khương Mộng Hi, mãi mà không có ai nhận điện, đến tận sau khi tiết thứ hai buổi chiều cô mới gọi được.
Người nhận điện là trợ lý của Khương Mộng Hi, sau khi nghe được ý tứ của cô liền nói: “Chị sẽ nói với chị Mộng cho em, em cứ yên tâm, Đường Đường, chỉ cần em muốn thì nhất định chị ấy sẽ đồng ý.”
Đến lúc này Khương Đường mới an tâm.
Cô vừa bước ra khỏi toilet lại có người nói là "Chủ nhiệm khoa gọi cô lên văn phòng nói chuyện.”
Khương Đường nghi hoặc, có chuyện gì mà cần kinh động tới tận chủ nhiệm khoa vậy nhỉ? Gần đây vì có Lâm Uyên ở giữa cảnh cáo nên cô với Phạm Vi vẫn luôn duy trì tình trạng nước giếng không phạm nước sông, cũng không có tranh chấp gì với nhau.
Cô đi thẳng tới văn phòng, bước vào lại thấy sắc mặt của chủ nhiệm khoa rất không dễ nhìn.
Ông ấy trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Bạn học Khương, có phải là dạo này em khá thân thiết với Lâm Uyên không?”
Khương Đường đột nhiên không kịp chuẩn bị bị hỏi đến, cũng không quá muốn giấu diếm nên gật đầu.
“Có phải là các em đang hẹn hò không?”
"..." Cô an tĩnh một chút.
Chủ nhiệm khoa cả giận nói: "Sao em lại có thể không biết nặng nhẹ như vậy chứ! Trong giai đoạn mấu chốt khi đang học cao trung sao em lại có thời gian cho mấy chuyện này hả? Em có biết nó là ai hay không? Mỗi lần có người vi phạm luật của trường này thì mười cái có hết chính cái là do nó làm ra rồi! Trên diễn đàn trường còn có ghi lại tất cả danh sách lỗi của trò đấy nữa đấy, Khương Đường ơi, em là một hạt giống vô cùng tốt trong khối 11, sao em lại có thể không có tự ái như vậy? Nó chỉ là một món rác rưởi được mỗi cái mã ngoài mà thôi!"
“Thưa chủ nhiệm khoa.” Khương Đường mở miệng : "Em biết anh ấy là ai, mặc dù anh ấy không tốt nhưng cũng không xấu như thầy đã nói đâu ạ. Nếu thầy muốn mắng chửi em thì thầy cứ mắng, nhưng thầy không nên nói xấu sau lưng anh ấy.”
“Em lại còn nói tốt cho nó nữa à?”
Trong mắt chủ nhiệm khoa căn bản không cho phép dù chỉ một hạt cát: “Em bị nó lừa rồi, nó thì hay rồi, cứ thế ra nước ngoài thôi chẳng cần quan tâm gì cả, thế còn em thì sao? Chẳng lẽ em lại còn muốn chênh lệch múi giờ yêu xa với nó à? Thầy nói lời này nghe có chút không êm tai, nhưng mà, với cái tính cách kia của nó, nhất định sau khi ra nước ngoài rồi sẽ đi tìm người khác, em định tốn bao nhiêu thời gian để thoát khỏi chuyện thất tình bây giờ? Em có biết có bao nhiêu người cạnh tranh một vị trí trong danh sách cử đi học hay không? Thầy vô cùng coi trọng em!”
Từng chữ từng câu thầy ấy nói ra cô đều không có cách nào phản bác.
Cô không thể phủ nhận, những điều chủ nhiệm khoa nói đều là