Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
“Cún con ạ?”
Khương Đường trợn mắt lên, nghi ngờ nhìn nhóc con có màu lông còn trắng hơn cả gấu tuyết trước mặt rồi lại liếc nhìn anh.
Sau khi đi vào trong phòng, Lâm Uyên ôm lấy nhóc con vừa cất vào túi ra, bé con này vừa ra đời không lâu, còn bé xíu xiu, lớp lông bao quanh thân thể ngăn ngắn mềm mại như một chiếc chăn, đôi mắt đen tròn ngây ngô nhìn cô.
“Tặng em.” Anh nói: “Lúc anh không có ở đây, em nuôi thêm một nhóc này bên cạnh sẽ đỡ cô đơn, nó còn nhỏ, tự em nuôi nó lớn thì sau này sẽ không còn sợ chó như trước nữa.”
Khương Đường duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của bé con, có chút luống cuống.
“Em không thích à?” Anh nhíu mày, không thể nào chứ, người bán hàng ở cửa hàng thú cưng đã nói với anh là mấy cô gái nhỏ đều thích cái loại cún con trắng trắng nộn nộn như này mà, đáng ra cô phải thích mới đúng chứ.
"Không phải…” Khương Đường lắc đầu: “Chỉ là, em chưa nuôi chó bao giờ, nó nhỏ quá, em sợ…”
“Không sao đâu.” Lâm Uyên thầm thở phào: “Anh đã tiêm phòng cho nó hết rồi, lát nữa anh sẽ gửi em số WeChat của cửa hàng thú cưng, nếu em gặp vấn đề gì cứ nhắn tin hỏi bọn họ là được, anh đã nói với bọn họ rồi, bao giờ đến ngày phải tiêm ngừa họ sẽ nhắn tin nhắc em trước. Thức ăn cho chó… Anh cũng sẽ mua, em chỉ cần nhận hàng là được.”
Cô chỉ cần phụ trách chơi với cún là được rồi.
Khương Đường ôm nhóc con kia vào lòng, bé con có chút mệt mỏi, ăn vạ trong lòng cô bất động, cô ôm thêm một lát mới thả nhóc vào ghế salông, để bé ngủ trên đó, trái tim vẫn không ngừng đập bịch bịch.
Sắp xếp từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy.
Sợ cô cảm thấy cô đơn nên đưa cho cô một người bạn nhỏ.
Đây là sự dịu dàng mà cô chưa bao giờ được nhận, Khương Đường nhìn lên thiếu niên đứng bên cạnh, trái tim chịu kích động không ngừng đập mạnh, nhất thời không nhịn được ôm lấy anh, khuôn mặt cũng hồng hồng: “Em phải làm sao bây giờ?”
Lâm Uyên thuận thế nhấc eo cô lên, để cô cô như một cây dây leo quấn ở trên người anh, tay của cô vẫn còn lành lạnh, lông mi chớp chớp, áo khoác đã bị cởi ra, trên thân chỉ còn một bộ đồ bó sát màu đen giữ ấm, chiếc áo tôn lên những đường cong uyển chuyển của cô gái nhỏ, lúc cô nhảy lên người anh còn khiến bầu ngực cọ vào người, khiến anh không thể không nghĩ loạn.
Anh thoải mái vui vẻ ôm cô lên lầu, đi vào trong phòng ngủ, Khương Đường lại nhảy xuống khỏi lồng ngực của anh, có chút ngượng ngùng nói: "Em đi tắm đã."
Lâm Uyên thả cô ra.
Khương Đường vốn còn muốn đi lấy đồ ngủ, lại bị anh ngăn lại: “Dù sao có