Nhóm Dịch : Chiêu Anh Các
Lúc Khương Đường về đến nhà đã qua giờ cơm. Cô nhẹ nhàng mở cửa nhà ra, dưới tầng một chẳng có ai cả, nhưng phòng ngủ chính trên tầng hai lại sáng đèn.
Mẹ về rồi.
Trên người cô còn mặc một chiếc áo khoác của con trai không thuộc về mình, chuyện này tuyệt đối không thể để mẹ phát hiện. Khương Đường khẽ cởi giày, nhanh chóng chạy lên tầng trên, giấu kỹ áo khoác của Lâm Uyên xong, cô thay vào một chiếc áo hoodie, thấy ổn thỏa rồi mới đi ra ngoài.
"Mẹ?"
Cô kêu lên một tiếng, không có ai trả lời.
Khương Đường mở cửa phòng của Khương Mộng Hi, bên trong không có một bóng người.
Bà đã rời khỏi đây từ sớm, chỉ để lại một hộp quà.
Trên hộp có mấy dòng chữ tiếng Anh, xem chừng món quà này giá cả không rẻ chút nào, Khương Đường mở hộp ra xem, bên trong là một chiếc váy dạ hội màu đen, còn rất tỉ mỉ kèm theo một chút đồ trang sức nhỏ để phối hợp với váy.
Khương Đường không dao động chút nào thả xuống, cầm chiếc thiệp bên cạnh lên:
-- Đường Đường, nghe nói con đã đoạt giải trong cuộc thi múa lần này, nhớ mặc chiếc váy này vào lễ trao giải nhé.
Chữ viết trên giấy rất thanh tú, Khương Đường biết, đây căn bản không phải là chữ viết của mẹ mình, hẳn là người đại diện của bà viết thay, bà ấy còn lâu mới để lại bất cứ dấu vết gì.
Cô ấn gọi điện thoại cho mẹ mình, giống y như rất nhiều lần trước đó: ”Đường Đường, mẹ đang quay quảng cáo.”
Bốn phía xung quanh vọng tới những âm thanh rất ồn ào, xem ra quả thật đang ở hiện trường quay phim.
Ở đầu bên kia điện thoại có người hỏi một câu "Ai vậy", Khương Mộng Hi cười cười nói: "À, cháu gái bên ngoại của tôi ấy mà.”
Khương Đường trầm mặc im lặng một chút, cắt đứt điện thoại.
Quả nhiên, đã nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn không thể quang minh chính đại xuất hiện trong cuộc sống của bà.
*
Ánh đèn mê huyễn khiến biểu tình trên mặt tất cả mọi người đều nhuộm thêm một vẻ tăm tối mà nóng lòng, âm nhạc lớn nhịp nhàng như con rắn quấn quanh người các nam nam nữ nữ nơi đây, vui sướng mà hỗn loạn.
Trên chiếc ghế dài có mấy thiếu niên đang ngồi, nam sinh nhuộm tóc vàng cầm theo một bình rượu lớn tiếng nói: "Lâm Uyên, hôm nay cậu tới muộn, đến, đến, quy tắc cũ nhé!”
Lâm Uyên ngồi vào giữa, mặt không cảm xúc tiếp nhận bình rượu, trực tiếp tu hết.
Mấy người ở chỗ này đều là mấy đứa hồ bằng cẩu hữu anh đã quen biết mấy năm nay, quán bar này do nhà bọn họ mở, không có ai ở đây dám quản bọn họ, cả đám luôn thường xuyên tụ tập nhau ở chỗ này, qua một thời gian dài, có một vài cô gái tìm các loại lí do để tới tiếp cận bọn họ, tướng mạo và dáng người đều không tệ.
(*) hồ bằng cẩu hữu: chỉ loại bạn xấu
Lâm Uyên không ngừng nghỉ buồn bực rót hết chai rượu, uống từng ly từng ly, hầu kết lăn lên lăn xuống, dù vậy, anh vẫn như cũ có thể duy trì dáng vẻ trong trẻo của một quý công tử con nhà gia giáo, không hề để lộ một chút phóng đãng nào.
Mắt của mấy cô gái ngồi quanh đều nhìn vào anh, anh vừa uống cạn liền cười duyên khen ngợi, vỗ tay cổ vũ.
Phạm Vi mỉm cười nói: “Trương Huân, mày bớt kiếm cớ rót rượu cho Lâm Uyên đi.”
"Khà khà.” Trương Huân ôm một nữ sinh có khuôn mặt trẻ con ngồi bên cạnh vào lòng: “Nếu như chuốc say được thật thì đêm nay tao có thể độc hưởng ba nghìn mỹ nữ rồi."
“Nghĩ thật hay quá nhỉ.” Một nam sinh khác nói: “Chỉ riêng dáng vẻ thận hư do hàng đêm sênh ca của mày thôi thì có tặng mày cho mấy em gái họ cũng đếch cần.”
"Fuck, mày nói lung tung cái gì đó?” Trương Huân sờ một cái vào bắp đùi cô nàng mặt trẻ con: “Em nói cho các anh trai ngồi đây xem, tối hôm qua anh chơi em mấy lần?"
Cô nàng mặt trẻ con ngượng ngùng nói: ". . . Đếm không hết."
Mọi người nghe thế liền cười vang,