Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Cửa khách sạn bị mở ra, chiếc vali màu hồng bị đẩy một đường lăn vào góc tường.
Lâm Uyên bế Khương Đường đặt lên bàn, anh không vội vã hôn cô, đôi ngươi đen huyền dưới hàng mi dài cứ như thể nhìn chằm chằm vào cô.
Từ đôi mắt đến cái mũi, lại tới bờ môi đỏ.
Nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.
Càng nhìn càng thích.
Vừa mới này lúc ở bên ngoài, dù có bao nhiêu tình cảm bọn họ cũng chỉ hạn chế ở việc ôm và nắm tay, Lâm Uyên không thể làm gì cô, lông mi Khương Đường khẽ nhúc nhích, đầu óc giống như bọt nước lơ lửng trong nước soda, sôi trào, sôi trào đến muốn tràn ra ngoài.
Cô bám vào góc áo của anh, kéo anh lại gần.
Cuối cùng, khi môi anh chạm vào, lúc đầu Khương Đường chỉ nhẹ nhàng ngậm môi dưới của anh, liếm liếm nhẹ nhàng nhưng không luồn lưỡi vào.
Lâm Uyên không chịu nổi, đưa tay ra sau eo cô, tăng thêm nhịp độ nhịp nhàng tấn công rồi hôn mạnh, không để lại một chút chỗ trống, đầu lưỡi cuốn lấy, ướt át, qua khe hở trao đổi hô hấp cho nhau, cuống lưỡi tê dại.
Cô giống như không có khả năng hôn, chỉ có thể bị động bị anh từng bước xâm chiếm, từng chút không khí bị rút đi, cô nhắm mắt lại cảm nhận, tim đập kịch liệt, mơ hồ đáp lại.
Kết thúc rồi ư?
Có thể không.
Anh đưa tay lên chạm vào dưới váy cô, xoa khắp làn da mềm mại tinh tế của cô, trên mặt vẫn là nụ hôn nóng rực không ngừng, ngón tay lại đã cách quần lót chạm vào âm hộ cô gái nhỏ.
Ngón tay hơi trúc trắc tìm kiếm, tìm được nơi nào đó, véo nhẹ một cái.
Hơi thở của cô lập tức trở nên dồn dập, a a kêu lên, hơi khó chịu lại có chút hưng phấn.
Lâm Uyên không vén váy cô lên, chỉ dang rộng hai chân của cô ra, để cho ngón tay có nhiều không gian để di chuyển hơn, liên tục xoa nắn âm đế đã dựng lên của cô, khuôn mặt trắng mịn của cô gái nhỏ đã chậm rãi hiện lên màu ửng đỏ.
Nụ hôn vẫn chưa dừng lại, hạ thể cũng đang dựng cứng lên.
Khương Đường khoát tay ôm lấy eo của anh, dần dần siết chặt, ôm lấy lưng anh, cả người như bông hoa Hải Đường, diễm lệ mà mềm yếu.
Ngón tay của anh nhịp nhàng tăng nhanh, lớp vải mỏng đã bị nước làm cho ướt nhẹp, giữa hai ngón tay mang theo khoái cảm ngập đầu Khương Đường theo bản năng cắn vào môi dưới của anh, cảm nhận được khoái tới từ âm đế, dần dần lên cao trào.
Dường như vào thời khắc này, cô mới có thật sự nhìn thấy cảm giác chân thực của anh.
Cả miệng trên và dưới đều bị anh xâm nhập sâu vào, chỉ còn lại một tiếng thở dốc nhẹ nhàng.
So với trong điện thoại, âm thanh của cô bây giờ còn quyến rũ hơn.
Khương Đường nhu nhược đáng thương nhìn anh, vừa định đưa tay chạm vào vạt áo của anh thì điện thoại trong túi lại rung lên, cô đổi thành thò tay vào túi lấy ra cho anh, là đồng hồ báo thức, nhắc nhở anh tiết học buổi chiều sắp đến rồi.
"...Em ở khách sạn chờ anh.” Cô ngoan ngoãn nói: "Sau khi xong anh tới tìm em nhé?”
Cũng chỉ có thể như vậy.
Lâm Uyên nhoài người về phía trước, đè trên người cô, nặng nề thở hổn hển, sau khi bình tĩnh lại dục vọng muốn cô thì bế cô đi vào phòng trong, nói: “Em đi ngủ một lát đi."
Cô tới từ sáng sớm, chắc hẳn lúc ở trên máy bay cũng không ngủ ngon được.
Khương Đường gật đầu.
Sau khi Lâm Nguyên rời đi, cô mở vali lấy đồ ngủ vào phòng tắm, khi cởi nội y ra, dâm thủy cũng theo sau chảy xuống, dính vào giữa hai chân.
Toàn thân cô trần trụi đứng ở trong phòng tắm, trên người vẫn còn vương vấn hơi thở của