Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hai ngày sau, kết quả xét nghiệm đã rõ, sức khỏe của Khương Mộng Hi không tốt.
Sau khi hoàn thành kế hoạch hóa trị với bác sĩ trưởng khoa đã là chín giờ tối.
Trợ lý đóng cửa phòng bệnh lại, quay đầu lại nhìn vẻ mặt bình thản của hai mẹ con, những lời an ủi đã chuẩn bị từ trước nghẹn lại, bây giờ nhìn hai người trước mặt lại thấy đều rất hờ hững.
Thậm chí còn sinh ra một chút hòa bình quỷ dị.
Khương Mộng Hi nhìn Khương Đường đang làm bài thi tiếng Anh: “Bao giờ con thi?”
"Ba tháng nữa ạ.” Khương Đường nói.
"Hi vọng mẹ có thể sống đến lúc đó.” Bà ta ôm cốc nước ấm nói: “Mẹ đã bảo trợ lý tìm một người trung gian, con có rảnh thì đi theo nói chuyện với họ đi.”
Tay nắm bút của Khương Đường ngừng một lát, yếu ớt dạ một tiếng.
Sắc mặt Khương Mộng Hi tái nhợt dựa vào ở trên giường, cơ thể ngày càng gầy gò, dưới lớp quần áo bệnh nhân càng ngày càng rộng lớn, bà lười nhác nói: “Con không nghe điện thoại sao?"
Khương Đường theo tầm mắt của cô nhìn về phía điện thoại di động đặt trong túi sách bên cạnh: "Tối con nghe.”
“Đã sáng đèn rất nhiều lần rồi.” Khương Mộng Hi nói: "Bạn trai à?”
Khương Đường theo bản năng nói: "Không phải."
“Có cũng không sao.” Bà lại ngoài ý muốn nói : “Dù sao bây giờ mẹ cũng đã như vậy rồi, cũng không quản được con, con chỉ cần đừng giống mẹ, mới tuổi vị thành niên đã bị người ta làm cho bụng lớn là được.”
Khương Đường im lặng.
Mẹ không chỉ một lần ở trước mặt cô nhắc đến mẹ mới vị thành niên đã sinh con, nói vì thế mà bây giờ mình mới thảm như vậy, kể cả khi đã là minh tinh lớn cũng phải lo lắng đề phòng cả ngày.
Nhưng từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ nói cho cô biết, cha của cô là ai.
Mẹ có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi đi.
Khương Đường dụi dụi mắt, cũng không hỏi nhiều, dù sao thì tất cả đều không quan trọng.
Ở trong lòng hai người bọn họ, người kia đã sớm chết.
Mười giờ rưỡi, Khương Đường sách theo ba lô đi về nhà.
Cô nhìn các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động, hít một hơi thật sâu, sau khi bịt khẩu trang, định gọi lại, nhưng áo len và mũ của cô lại bị kéo một cái.
Một người đàn ông trung niên mập mạp ánh mắt sắc bén nói: “Cháu có quan hệ gì với Khương Mộng Hi?”
"..." Ánh mắt Khương Đường lạnh lẽo, trong đầu xẹt qua vạn ngàn suy nghĩ: “Ông đang nói gì?”
“Tôi theo đã theo sau cháu mấy ngày rồi.” Người đàn ông nói: “Cháu đã không phải là nhân viên công tác còn ngày ngày ra vào..."
“Có liên quan gì tới ông.” Khương Đường lạnh nhạt nói: “Làm chó săn không phải nên lén lút ẩn nấp sao, còn dám chạy ra ngoài, ông có tin tôi báo cảnh sát nói ông đi theo quấy rầy tôi hay không?"
Thấy cô không sợ một chút nào, mắt người đàn ông lộ ra hung ác, nói: “Nhóc con, mày phối hợp một chút đi, cho tao chút tin tức… Mày là ai?”
Khương Đường vùng vẫy một hồi, khổ nỗi tay của người đàn ông kia quá lớn, cô đau đến mím chặt môi.
Cô quật cường không nói tiếng nào, cô không tin gã ta thật sự dám ở ngay trong bệnh viện làm cái gì với cô.
Hình như người đàn ông cũng ý thức được ở đây không thích hợp, ra sức kéo cô đi tới cửa.
"Buông cậu ấy ra!"
Cố Vũ lo lắng nói, âm thanh rất lớn, hấp dẫn các y tá đang đi kiểm