Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Da thịt dưới lòng bàn tay mềm mại lại ấm áp.
Đường cong mềm mại yêu kiều, độ cong có thể khơi lên huyết dịch cuồn cuộn của người đàn ông, lúc rên rỉ nhỏ vụn có thể khiến người ta cực kỳ khô nóng, chỉ muốn tiến vào càng sâu, không ngừng đào bới bảo vật ẩn giấu.
Đây là những gì anh luôn có.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới lại có khi mình cảm thấy mất mát tới vậy, kể cả là ngắn ngủi, cũng không có cách nào nhịn được.
Cô nằm nhoài trên đùi anh, tư thế có chút đáng thương.
Lâm Uyên không tiếp tục sờ cô, nặng nề nói: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
Khương Đường gật đầu.
“Em đã chắc chưa?” Anh cười lạnh: “Em nghĩ anh sẽ luôn chờ em sao?”
“Em biết, chuyện này không có khả năng.” Khương Đường nhẹ giọng nói: “Cho nên. . . em cũng không bắt buộc anh, Lâm Uyên, thật xin lỗi."
Cô nói năng lộn xộn, anh lại nghe hiểu ý tứ của cô.
Coi như phải chịu đựng chuyện có thể sau khi tách ra, anh sẽ di tình biệt luyến cô cũng không để ý.
Cho tới bây giờ, trong cuộc đời Lâm Uyên chưa từng bị ai có cũng được mà không có cũng được như vậy.
Anh không thể tin cảm thấy buồn cười, cầm điện thoại di động lên, hầu như dùng hết toàn lực mở ra, nói với cô: “Anh đã để người mua nhà gần công viên trung tâm, là một căn nhà đơn, cách trường không quá xa, còn có cả vườn hoa trồng hoa em thích, tất cả vật phẩm trong phòng đều được đặt hai món, em thích màu hồng nhạt, phòng của em…”
“Em xin lỗi.” Cô cắt lời, đảo tầm mắt.
Cả trái tim trong nháy mắt bị vùi dập đến nát bấy.
Thật giống như dày vò khó chịu mấy ngày nay căn bản không thể đổi được gì ngoài một câu xin lỗi tầm thường của cô.
Anh nắm chặt tay của cô, sức mạnh lớn đến gần như muốn bẻ gãy cổ tay cô, cố chấp lặp lại: “Khương Đường, em nhìn lại đi, nghĩ thêm đi, em muốn thứ gì anh không thể cho em sao?”
“Anh đã đối tốt với em như vậy, tại sao em có thể làm thế với anh?!”
Nơi cổ tay truyền đến đau đớn, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều truyện, mọi chuyện nặng nề như đè ép ở trên người cô, thế giới ồn ào khiến cô không thể nhấc đầu lên nổi, cuối cùng, cô bất đắc dĩ đứng dậy từ trên người anh: “Lâm Uyên, ban đầu lúc đầu anh sắp xếp cũng không có nói cho em biết, nếu anh nói với em từ sớm thì em sẽ bảo anh không cần làm thế, Anh không thể sau khi làm xong lại khư khư cố chấp ép buộc em đón nhận."
Cơn tức giận gần như muốn nhấn chìm đầu anh.
Điện thoại di động màu đen đập xuống mặt đất, đập xuống một tiếng lớn kích thích màng tai hai người.
Hoá ra trả giá của anh lại là khư khư cố chấp.
Kiêu ngạo và lạnh lùng của anh khiến anh không có cách nào đi về phía trước một bước.
“Em thấy vui không?” Lâm Uyên buông tay ra, toàn thân như thế bị ngâm trong vụn băng đau thấu xương: “Lúc muốn anh thì liều mạng dụ dỗ, không muốn lại hận không thể để cho anh nhanh biến mất nhanh một chút."
"Khương Đường, trên đời không có chuyện hời như vậy đâu.”
“Sau này em đừng có hối hận.”
Anh nói xong, ép buộc bản thân mình không nhìn vào dáng vẻ nhu nhược đáng thương của cô thêm nữa, ở trong lòng tự nhủ, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn đùa bỡn của cô mà thôi, lạnh lùng liếc nhìn chiếc điện thoại di động bị vỡ rơi dưới đất, không nói nói lời nào, đi ra ngoài.
Không nhìn thấy khuôn mặt, bóng lưng gầy gò bị ánh đèn led chiếu ra thành một đường dài.
Vẫn như cũ là dáng vẻ ngông cuồng tự đại ngạo mạn.
Anh vốn nên như vậy.
Khương Đường ngây người, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thẳng đến lúc cửa lớn đóng sầm lại, cô mới tìm được một chút suy nghĩ, trở về hiện thực.
Vừa chết lặng vừa khó chịu.
Cô khom lưng nhặt điện thoại di động của anh lên, nước mắt rơi trên màn hình điện thoại đã nứt ra.
Trạng thái của Khương Mộng Hi càng ngày càng không tốt.
Khương Đường mơ hồ không biết mẹ mình còn đang băn khoăn chuyện gì, đoạn thời gian này mẹ đều được sắp lịch trình trống, chuyện này cũng khiến công ty chú ý, cũng không biết mẹ đang cố chấp kiên trì