Từ Canh quay về cung với đề toán mà Thụy Xương đã cưỡng ép nhét cho hắn, dọc đường đi vẫn luôn cảm thấy uể oải, trong đầu rất hỗn loạn, cảm thấy có nhiều chuyện không hợp lý, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc có vấn đề ở đâu.
Lúc xuống xe ngựa, hắn giống như đang lọt trong sương mù, không để ý dưới chân, lảo đảo một cái suýt nữa ngã như chó gặm bùn, khiến cho Kim Tử và bọn thị vệ sợ muốn chết.Kim Tử không dám để hắn đi lung tung, thật cẩn thận đỡ hắn bước đi, lại dặn dò nói: “Điện hạ cẩn thận dưới chân có bậc thang, lần này người đừng có bị ngã.”Từ Canh cảm thấy xấu hổ, lại càng thêm chật vật, “Chỉ là nhất thời không nhìn thấy, cũng không phải là bị mù, đâu cần cẩn thận như vậy.”“Điện hạ đang có tâm sự sao?”Từ Canh không lên tiếng, Kim Tử còn muốn hỏi lại, nhưng khi nhìn thấy bọn thị vệ đang đứng hầu xung quanh, đành tạm thời ngậm miệng lại.Mới bước vào cửa cung Trường Tín, đột nhiên phía cuối hành lang có một cung nữ trẻ tuổi lao ra ngoài, cúi đầu bước đi vội vàng, suýt nữa đụng vào người Từ Canh.
Cũng may Kim Tử và bọn thị vệ nhanh tay nhanh chân, nhanh chóng ngăn nàng lại đẩy đến ven đường, quát mắng: “Ngươi bị mù hả, đi đường không nhìn sao.”Cung nữ kia cuống quít quỳ rạp xuống đất, run giọng thỉnh tội nói: “Nô tỳ đáng chết, mong điện hạ thứ tội.” Nàng ta cúi đầu, lộ ra một phần cổ xinh đẹp trắng như tuyết, giọng nói mềm mại quyến rũ, nếu là một người không có định lực, chỉ sợ sẽ không chỉ mềm lòng, mà còn sinh ra tâm tư khác.
Chỉ tiếc hôm nay tâm trạng của Từ Canh vốn đang khó chịu, lại từng thấy rất nhiều lần những tình huống như vậy, càng không kiên nhẫn, nếu không phải phần lớn cung nhân trong cung Trường Tín là do Hồng Gia Đế cho người chọn lựa, chỉ sợ lúc này đã phát hoả.Từ Canh nhíu mày, không thèm để ý tới nàng ta, lập tức đi qua luôn.
Kim Tử nghiêng đầu nhìn nàng ta, mày nhíu lại, nhanh chóng đuổi theo.Từ Canh bực bội oán giận nói: “Không phải các cung nhân trong cung Trường Tín đều là ngàn chọn vạn tuyển sao, tại sao lại có một kẻ lỗ mãng như vậy, không phải lại là người do bên phía Thái Hậu đưa tới chứ.”Gương mặt Kim Tử hơi lộ ra vẻ xấu hổ, “Người đó là do nô tài tuyển vào.”Từ Canh sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, hoài nghi hỏi: “Sao, đó là đồng hương của ngươi hả?”Kim Tử lắc đầu, thành thật nhỏ giọng trả lời: “Nghe nói là họ hàng của Tân đại nhân, có người quen nhờ vả nô tài, cho nên nô tài đã làm chủ điều nàng ta vào cung Trường Tín, ngày thường chỉ làm chút việc may vá nhàn hạ, cũng chưa gây ra chuyện gì.”Từ Canh hơi kinh ngạc, “Họ hàng của Tân tiên sinh, họ hàng ở đâu, tại sao ta chưa từng nghe nói.” Đời trước Tân gia chỉ còn lại vài người, hắn đã gặp gần hết, không nghe nói Tân gia còn có những họ hàng khác.
Nếu thực sự có, sau cung biến năm đó chỉ sợ đã làm hàng thần*, bằng không, một người có tình có nghĩa như Tân thái phó sao có thể không nhắc tới.*Hàng thần: Người bề tôi vì chịu thua và xin theo để được làm quan.
Đoàn trường tân thanh có câu: » Hàng thần lơ láo, phận mình ra đâu «.“Nghe nói nàng ta là họ hàng của người trong tộc, cũng mang họ Tân, nhưng mà tổ tiên của Tân đại nhân đã phân họ, không có qua lại nhiều lắm.
Tuy rằng không phải là họ hàng gần, nhưng cũng có chút giao tình với Tân gia thái thái, nô tài nghĩ có thể giúp được thì giúp, dù sao nô tài cũng chỉ cần mở miệng nói vài lời.” Kim Tử tuyệt đối không ngờ hôm nay Cửu Nương Tân gia lại gây ra chuyện như vậy, trong lòng hối hận muốn chết.Từ Canh lắc đầu khinh thường nói: “Ta đã nói mà, nếu thật sự là họ hàng mà Tân tiên sinh nhìn trúng, sẽ không bao giờ đưa nương tử trong phủ vào cung.” Lựa chọn con đường tắt, rõ ràng chính là tiến cung hầu hạ người ta, nếu không có suy nghĩ gì khác, có ai lại nguyện ý đưa nương tử được nuông chiều nhà mình vào cung chứ.Vẻ mặt Kim Tử như đưa đám nói: “Lát nữa nô tài sẽ cho người đưa nàng ta đến nơi khác.” Nếu sớm biết Tân Cửu Nương có tâm tư khác, hắn nhất định sẽ không mang rắc rối này vào cung Trường Tín.“Thôi bỏ đi.” Từ Canh không kiên nhẫn nói: “Nếu làm thế lại có vẻ như ta quá không có tình người.
Rốt cuộc cũng có chút quen biết với Tân gia, đừng làm quá khó coi là được.
Nàng ta ở trong cung không phải chỉ thêu thùa may vá thôi sao, lát nữa ngươi đi nhắc nhở nàng ta, nếu không có việc gì thì nàng ta đừng có mà đi lung tung.
Nếu lại có lần sau, ta sẽ thật sự tức giận.”Kim Tử vội vàng đồng ý.Bên phía Tân Cửu Nương, từ lúc Từ Canh không thèm nhìn nàng ta mà lập tức đi qua, nàng ta đang vô cùng sợ hãi, đồng thời trong lòng lại sinh ra chút chờ mong, có lẽ Thái Tử điện hạ chỉ là giả vờ trước mặt mọi người, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi có ai không háo sắc, có lẽ……Nàng ta còn chưa mơ tưởng xong, Kim Tử đã lạnh lùng bước tới, giọng điệu xa cách nhắc nhở nàng ta, nói: “Nếu không phải nể mặt Tân đại nhân, chỉ sợ hôm nay ngươi đã gặp xui xẻo.
Làm một cô nương tốt, ở trong cung thành thật làm việc không được sao, tới tuổi tất nhiên ngươi sẽ được thả ra ngoài, đến lúc đó còn có thể nói đến việc kết hôn.
Nếu còn dám làm bậy, không cần điện hạ phải lên tiếng, bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”Dứt lời, Kim Tử lập tức bước đi mà không thèm quay đầu lại.
Cả người Tân Cửu Nương mất hết sức lực ngã xụi lơ trên mặt đất, cho đến khi trời tối cũng không ra khỏi cửa.Từ Canh về phòng nằm ngửa trên giường, nằm im mở hai mắt nhìn ngơ ngác, một lát sau lại nghĩ tới đề toán của Thụy Xương, tâm trạng lại càng bị đè nén, đột nhiên rời khỏi giường với lấy đề toán ném xuống đất, lại hung hăng dẫm lên đó mấy cái, “Tên tiểu tử chết tiệt, cố ý làm khó ta, là ai đắc tội ngươi chứ.”Bây giờ hắn nhớ lại, cảm thấy hình như là Thụy Xương cố ý, tuy rằng Thụy Hòa cũng từng nói với hắn nhị đệ này có hơi bảo thủ, đầu óc lại xảo trá, nhưng Từ Canh không nghĩ như vậy, người có thể dùng học vấn khiến cho cả Quốc