Tôn Bích
Vân ngồi một bên thấy được, nhanh chóng kéo tay áo của chồng, thấp giọng nói: "Lão Thường, em thấy Sở Sở hôm nay khả năng là có tâm sự gì đó,
hoặc là thân thể không thoải mái, hay là ngày mai lại quay đi. Cô ấy chỉ là một tân nhân, anh đừng dọa cô ấy."
Nghe Tôn Bích Vân nói,
Thường đạo diễn nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được. Cuối cùng vẫn là bạo phát. Ông hướng về phía Thẩm Sở Sở hét: "Thẩm Sở Sở, cô nghĩ cái gì thế? Cô đây là đang quay phim, diễn phim là công việc thần thánh
biết bao, cô sao có thể đối đãi với chức nghiệp của cô như vậy, cô sao
có thể không tôn trọng nó! Nếu như không muốn làm diễn viên, nhanh chóng rời khỏi chỗ này."
Lời của Thường đạo diễn vừa nói ra, hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi người một câu cũng không dám nói.
Thẩm Sở Sở nhắm mắt, thở sâu một hơi. Dần dần đi tới trước mặt Thường đạo
diễn, tội lỗi nói: "Xin lỗi, đạo diễn, trạng thái của tôi hôm này không
tốt."
"Cô xin lỗi không phải là tôi, là công việc này. Cô quay về suy nghĩ lại cho tốt, cảnh này ngày mai lại quay."
Thẩm Sở Sở nghe thấy ngày mai lại quay, ngẩng đầu lên ngay lập tức. Không
thể ngày mai quay được, cô ngày mai còn có chuyện vô cùng quan trọng
phải làm. Cô vừa muốn mở miệng nói với Thường đạo diễn là lát nữa có thể quay, kết quả Thường đạo diễn đã công bố với nhân viên công tác bên
cạnh quyết định này.
Tôn Bích Vân nhìn thấy biểu tình của Thẩm Sở Sở, vỗ vỗ vai cô, nói: "Không sao đâu, diễn kịch là một chuyện lâu dài, không cần phải gấp, từ từ đến. Có tâm sự gì cũng có thể nói với tôi,
tôi và cha mẹ cô tuổi tác cũng không lệch nhiều, nếu như phải chịu ủy
khuất gì, cũng đến nói với tôi."
Thẩm Sở Sở nhìn một Tôn Bích Vân dịu dàng như vậy, hiểu ý người như vậy, tình cảm trong lòng liền càng
thêm phức tạp. Tâm tư của cô, là không thể nói cho bất kỳ ai. Cô dù sao
cũng không thể nói thẳng không lo cho người ta, ngươi ngày mai sẽ gặp
nguy hiểm, sẽ có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống đánh chết ngươi.
Vậy ngươi khiến cho người ta làm thế nào để tránh nó? Huống hồ, Thẩm Sở Sở
không hề biết vật trên trời rơi xuống này rốt cuộc là sẽ xuất hiện ở chỗ nào. Ngộ nhỡ cô khuyên người ta ở lại khách sạn, đừng ra cửa, kết quả
vật đó lại ở khách sạn thì sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở thở dài, những loại chuyện như thế này chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
"Không sao ạ, Tôn tỷ, em ngày mai nhất định sẽ quay phim thật tốt."
Tôn Bích Vân cười an ủi: "Ừm, vậy cô hôm nay chuẩn bị cho tốt."
Buổi tối lúc đi ngủ, Thẩm Sở Sở còn đang tự hỏi về việc sẽ xảy ra vào sáng
mai. Chuyện này càng nghĩ càng là ngủ không nổi. Sau đó cuối cùng mơ mơ
hồ hồ mà ngủ, sáng sớm hôm sau tỉnh lại đã hơn bảy giờ rồi. Vừa nhìn
thấy thời gian trên điện thoại, Thẩm Sở Sở lập tức từ trên giường bò
dậy. Mở điện thoại xem qua nhóm chat Weixin của tổ kịch, phát hiện Tôn
Bích Vân đã đến phim trường rồi.
Lúc Vương Thiến đi qua đã thấy
Thẩm Sở Sở thu thập xong xuôi muốn đi ra, bồn chồn hỏi: "Sếp, hôm qua
Thường đạo diễn nói mười giờ mới đến cảnh của chị mà, chị hôm nay sao
lại dậy sớm thế?"
Thẩm Sở Sở nhanh chóng đi giày, nói: "Không kịp giải thích nữa, lấy đồ ăn đem đến phim trường đi."
Cả đường đi, Thẩm Sở Sở luôn không ngừng giục tài xế nhanh hơn chút. Chờ
đến phim trường, cô tìm kiếm địa cả điểm quay phim, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tôn Bích Vân. Lúc này, lòng cô bắt đầu hoảng hốt. Người rốt
cuộc là đi đâu mất rồi, chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở nhất thời thấy ghét bỏ chính mình. Đều tại cô hôm qua không nhắc Tôn Bích
Vân, nếu như cô có nhắc, chuyện thế này nói không chừng sẽ không xảy ra.
Đang lúc Thẩm Sở Sở ăn năn hối hận, Tôn Bích Vân đi tới từ sau lưng Thẩm Sở
Sở, cười hỏi: "Sở Sở, tôi nghe tiểu Vương nói cô đang tìm tôi, có chuyện gì sao?"
Thẩm Sở Sở quay đầu nhìn Tôn Bích Vân phía sau, lập tức giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, nói: "Cùng không có chuyện gì, chính là vừa rồi không thấy Tôn tỷ, vì vậy tìm thôi."
Tôn Bích Vân thấy nước mắt trên mặt Thẩm Sở Sở cau mày, thấp giọng hỏi: "Sở Sở, là phát sinh chuyện gì sao?"
Thẩm Sở Sở lắc đầu, nói: "Không có, Tôn tỷ, chuyện gì cũng không có."
"Vậy cô sao lại khóc, lại bị Thường đạo diễn của các cô phê bình sao?" Tôn Bích Vân hỏi dò.
Thẩm Sở Sở trước tiên lắc đầu, sau đó ngừng lại. Dứt khoát thuận theo chủ đề này, nói: "Không có, tôi hôm nay còn chưa gặp Thường đạo diễn. Là vấn
đề của bản thân tôi. Tôi cứ mãi diễn không tốt, vì vậy nghĩ tới hôm nay
còn phải quay phim áp lực có chút lớn."
Tôn Bích Vân vừa nghe
nguyên nhân này, liền yên tâm, nói: "Vì thế cô đến tìm tôi là muốn nói
chuyện với tôi, giảm áp lực hả? Cô giờ có vội quay phim không, nếu như
không vội, hai chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."
Thẩm Sở Sở vừa
định đáp lời, lúc này, có một nhân viên công tác đi tới, nói với cô: "Sở Sở, đạo diễn nói quay sớm nửa tiếng, chín rưỡi bắt đầu quay cành đó của cô, bây giờ bảo cô đi hóa trang."
Tôn Bích Vân nghe xong, nói với Thẩm Sở Sở: "Tôi đi cùng với cô qua đó, lúc đi đường còn có thể nói chuyện."
Do dự một lát, Thẩm Sở Sở vẫn là nói một tiếng: "Được."
Nếu như theo tính cách trong dĩ vãng của Thẩm Sở Sở, cô tuyệt đối sẽ nói ra loại lời đó, dù sao cũng trì hoãn đến thời gian của người khác. Nhưng,
bởi vì Thẩm Sở Sở biết hôm này là tử kỳ của Tôn Bích Vân, vì vậy muốn
một bước không rời mà nhìn cô ấy. Cô không muốn mở trừng mắt mà nhìn Tôn Bích Vân đột nhiên mất đi.
Chờ đến lúc Thẩm Sở Sở bắt đầu quay phim, Tôn Bích Vân mới đi tới bên cạnh Thường đạo diễn ngồi xuống.
Thẩm Sở Sở liếc nhìn cô, bắt đầu bình tĩnh lại quay phim. Vừa rồi Tôn Bích
Vân nói cho cô rất nhiều, khai thông cho cô rất nhiều, giọng nói của cô
ấy giống như có ma lực vậy. Lúc này, tim cô không còn rối bời.
Nghĩ tới
chỉ cần nhanh chóng quay xong màn này, tiếp theo đó cô có cả một ngày có thể ở cạnh Tôn Bích Vân.
Góc quay đầu tiên và góc quay thứ hai
đều rất nhẹ nhàng liền quay xong, Thường đạo diễn đối với trạng thái hôm nay của Thẩm Sở Sở coi như là hài lòng. Tuy là không quá xuất sắc,
nhưng cũng không có sai lầm gì đặc biệt lớn cả. Đối với tiến độ như bây
giờ, Thẩm Sở Sở cũng thở phào một hơi.
Góc quay thứ ba rất nhanh
liền khai máy, một màn này là cả một phần khá quan trọng trong cả cảnh.
Hôm qua vì căng thẳng, Thẩm Sở Sở thử mấy lần cũng không khóc ra được.
Lần này, cô ủ dưỡng một lát, rất nhanh cảm xúc liền bị ép ra. Góc máy
này cũng quay qua được thuận lợi.
Chỉ là, cứ mải quay, Thẩm Sở Sở đột nhiên phát hiện Tôn Bích Vân không còn ngồi ở vị trí đó nữa. Cô lần này vừa ngây ra, góc quay này lại phải hỏng rồi. Thường đạo diễn trừng
Thẩm Sở Sở một cái, nhân viên công tác xung quanh đều có thể tưởng tượng ra lát nữa Thường đạo diễn sẽ hống ra lời nào rồi.
Đối mặt với
sự phẫn nộ của Thường đạo diễn, Thẩm Sở Sở lại không hề có dư thừa tâm
tư mà đi suy nghĩ về chuyện này, lòng cô lúc này bắt đầu trở nên hoảng
hốt, cảm giác so với lúc sáng không nhìn thấy Tôn Bích Vân còn hoảng hốt hơn. Cô luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra. Rốt cuộc là ở đâu, rốt cuộc sẽ ở đâu chứ. Cô bắt đầu dúng mắt tìm kiếm bóng dáng của Tôn Bích Vân.
Cuối cùng, ở một mảnh đất trống, Thẩm Sở Sở nhìn thấy Tôn Bích Vân đang ở đó nghe điện thoại. Cô rốt cuộc cũng yên tâm, đất trống, hẳn là không tồn
tại nguy hiểm bởi vật thể từ trên cao rơi xuống.
Thế nhưng, lúc nhìn thấy một thứ ở cách đó không xa, sắc mặt Thẩm Sở Sở lập tức thay đổi.
"Thẩm..."
Thường đạo diễn còn chưa kịp hét ra tên của Thẩm Sở Sở, liền nhìn thấy Thẩm Sở Sở như một cơn gió hướng tới một bên lao tới. Lúc nhìn thấy hình ảnh
phía đó, Thường đạo diễn cảm thấy trái tim của chính mình muốn ngừng
đập, hoang mang đẩy ra mọi thứ bên người rồi cũng chạy qua đó.
Chẳng qua, còn không chờ Thường đạo diễn chạy tới bên đó, liền nghe thấy
"bùm" một tiếng. Tất cả mọi người tại hiện trường đều hướng tới nguồn
gốc của âm thanh mà nhìn qua.
Bởi vì địa điểm quay phim là ở
ngoại vi cảnh khu, khu vực gần đó đang trong thời gian thi công, vì vậy
có chút loạn. Bọn họ chỉ nhìn thấy cát bụi mù mịt khắp nơi, thông qua
lớp bụi mờ mịt đó, có thể nhìn thấy chỉ là ở đó có một người đang đứng.
Từ thân hình xem ra, không nghi ngờ gì là Thường đạo diễn.
Mà
Thẩm Sở Sở lại không thấy đâu. Còn có, người vừa rồi có chú ý tới động
tĩnh bên đó, cũng phát hiện, Tôn Bích Vân cũng biến mất. Nhìn lại bóng
lưng tiêu điều của Thường đạo diễn, trong khoảnh khắc, tất cả mọi người
đều bắt đầu căng thẳng.
Tôn Bích Vân cho đến lúc bị Thẩm Sở Sở
đẩy ngã xuống đất lăn vài vòng, mới phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì. Cô đang định hỏi Thẩm Sở Sở đây là đang làm gì thì liền nghe được âm
thanh vật nặng rơi xuống đất. Âm thanh điện thoại bị nghiền nát trở nên
không đáng kể trong âm thanh lớn bất ngờ này.
Bụi đất bay lên, trong mắt cô cũng bị không ít cát bay vào.
Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy cách cô chưa tới một mét, một tấm đá nặng
nề nằm ở đó. Mà nơi đó chính là vị trí cô vừa mới đứng. Điện thoại của
cô, vừa rồi cũng rơi tại chỗ. Nếu như cô không bị Thẩm Sở Sở đẩy ngã,
vậy thì... nghĩ tới đây, tim cô đập điên cuồng.
Trên mặt cũng có chút ấm, ngẩng đầu lên, cô gái đang đè trên người cô thế mà lại đang khóc.
Trái tim lo lắng nửa tháng trời của Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng có thể hạ
xuống, thật tốt, cô cứu được một người. Có được kết quả như thế này, sự
lo lắng trước đó của cô đều không hề vô ích.
"Thật tốt quá, cô không sao, vừa rồi thật sắp dọa chết tôi."
Tôn Bích Vân nhìn thấy biểu cảm Thẩm Sở Sở mừng đến phát khóc, mắt cũng ẩm
ướt. Chẳng qua, cô còn chưa kịp mở miệng nói, bên cạnh liền có một người chạy tới. Người đó có chút đứng không vững, vừa tới liền quỳ xuống đất.
Thẩm Sở Sở nhìn thấy dáng vẻ của Thường đạo diễn, nhanh chóng xuống khỏi
người Tôn Bích Vân. Lau đi một giọt nước mắt, sau đó kéo Tôn Bích Vân từ dưới đất lên. Còn chưa kéo được cô ấy, Thường đạo diễn liền lao tới ôm
chặt lấy Tôn Bích Vân. Hai người liền im lặng ôm nhau, ai cũng không nói một lời.
Chỉ có Thẩm Sở Sở nhìn thấy, ở phía quay lưng về mọi người, từ hốc mắt Thường đạo diễn từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.