Thấy mọi
người đều không nói gì, mẹ Hàn cũng ý thức được mình quá hưng phấn, bà
ho một cái, che giấu đi phần nào cảm xúc của mình. Vừa định đem chủ đề
này dẫn đi, kết quả em gái mình liền đem lời tiếp.
"Đúng vậy,
xinh đẹp thì đẻ con cũng đẹp. Nếu như đã không xinh đẹp, lại còn tâm tư
bất chính, thì không biết là sẽ sinh ra đứa trẻ như thế nào." Nói rồi,
Lâm Gia Sương sắc mặt bất thiện nhìn sang cậu con trai đang đứng bên
cạnh.
Trương Đằng nghe được lời nói âm dương quái khí của mẹ, sắc mặt biến hóa, trong phút chốc có chút đứng ngồi không yên, đáp: "Mẹ,
bác cả, mọi người cứ nói chuyện, con còn có việc phải làm nên đi trước
đã."
Không chờ mẹ cậu nói gì, cậu liền nhanh chóng nói tiếp: "Sở
Sở, anh họ, em đi trước nhé." Nói xong, chân bước đi luôn giống như đang chạy trốn vậy.
Làm Lâm Gia Sương tức đến mức nói: "Chị nhìn xem, mấy đứa nhìn xem, nó bây giờ biến thành cái dáng gì, tôi đều sắp không
nhận ra nói nữa rồi."
Mẹ Hàn vội vàng an ủi: "Có lẽ là bận quá, cũng bị trì hoãn cả nửa ngày rồi. Em nói chuyện cho rõ với con."
Lâm Gia Sương nghe xong, nặng nề thở dài.
Trương Đằng vừa xong coi như là sống sót sau tai nạn quay về phòng, Doãn Hinh
Mộng liền cả mặt không vui đi đến, cố ý dùng giọng thật lớn oán thán:
"Trương Đằng, anh có ý gì, mẹ anh đến cũng không cho em gặp một cái, có
phải là nhà anh không ưa em không?"
Các đồng nghiệp nghe được lời này tất cả đều nhìn vào bọn họ, Trương Đằng cau mày, nói với Doãn Hinh
Mộng: "Em nói nhỏ chút, qua đây với anh."
Doãn Hinh Mộng lại cố ý không thôi nói: "Em vì sao phải nhỏ giọng, em lại không làm sai cái gì. Chẳng lẽ em nói không phải sự thật sao?"
Chẳng qua, ngoài miệng thì nói vậy, Doãn Hinh Mộng vẫn là đi theo Trương Đằng đến phòng uống nước.
"Hinh Mộng, em tốt nhất là trước mắt đừng có gặp mẹ anh, chờ đứa bé đầy ba
tháng rồi nói tiếp." Trương Đằng tập trung nhìn vào Doãn Hinh Mộng nói.
Với bộ dáng bất mãn của mẹ cậu với Doãn Hinh Mộng, cậu thực sự lo là đứa trẻ này không giữ được
Doãn Hinh Mộng vừa nghe lời này, càng
thêm tức giận, nói: "Trương Đằng, anh trước đây đồng ý muốn kết hôn với
em. Nếu anh dám không cưới em, anh thử xem xem em náo loạn thế nào!"
Trương Đằng cau mày nhìn Doãn Hinh Mộng. Nói thật lòng, anh cảm thấy từ sau
khi có một đêm mơ mơ hồ hồ với Doãn Hinh Mộng, cô ấy liền thay đổi.
Trước đây còn cảm thấy cô gái này khá xinh đẹp, dịu dàng, đối với anh
cũng khá là tốt bụng. Tuy nhiên, vì tác phong bình thường của cô ấy
không tốt lắm, nên cậu cũng không có nói gì nhiều với cô ấy. Bây giờ
nhìn lại, chỉ cảm thấy bản thân chọc vào một cái phiền phức, hơn nữa là
một phiền phức lớn khó mà giải quyết.
Ngoài ra, sau ngày đó, cô
ấy liền giống như biến thành một người khác. Không chỉ không còn kiên
nhẫn với cậu, còn thường xuyên làm náo loạn. Cậu đọc trên sách nói khi
phụ nữ có thai tính cách sẽ thay đổi, vì vậy cậu cũng cố hết sức để nhịn cô. Chỉ là, ngày ngày như thế này, cậu cũng sẽ chịu không nổi.
"Em yên tâm, anh nói được thì sẽ làm được. Nói kết hôn với em nhất định sẽ kết hôn với em." Trương Đằng ánh mắt ảm đạm nói.
Doãn Hinh Mộng ngạc nhiên nói: "Thật sao? Thế chúng mình hôm này liền đi kết hôn luôn được không?"
Trương Đằng nhìn gương mặt đầy khẩn trương của Doãn Hinh Mộng, ngẫm nghĩ, đáp: "Hôm nay không được, mẹ anh còn đang ở công ty. Chờ tuần sau đi."
Doãn Hinh Mộng vừa nghe tuần sau, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, giọng nói cũng hơi đề cao một chút, nói: "Tuần sau? Trương Đằng, anh sẽ không
phải là đang trêu đùa em chứ? Ngày nào cũng hoãn lên hoãn xuống, trước
đây không phải nói là tuần này sao, sao lại lùi đến tuần sau rồi? Anh
không muốn kết hôn với em thì cứ nói thẳng ra, người theo đuổi em không
có một trăm cũng có mấy mươi nhé, nếu không phải là tự anh không cẩn
thận khiến em có bầu, anh cho là em không giả cho anh không được hả!"
Trương Đằng thấy Doãn Hinh Mộng nổi giận rồi, vội vàng xoa dịu nói: "Thật sự,
lần này nhất định là thật. Anh họ anh nói rồi, nếu là tuần sau thì anh
ấy sẽ giúp anh khuyên mẹ anh."
Doãn Hinh Mộng vừa nghe thấy tên
của Hàn Hành Ngạn, ánh mắt hơi ngập ngừng, nghi ngờ nói: "Hàn tổng thế
mà lại đồng ý chúng ta kết hôn, vì sao?"
Cô biết, chuyện trước đây của cô Hàn tổng giờ đều nắm được.
Cô dựa vào làm tiểu tam của cao tầng để tiến vào Tập đoàn Hàn thị, đây
không phải chuyện vinh quang gì. Thời gian trước người đó nói với cô,
chuyện giữa bọn họ Hàn tổng đã biết rồi. Thế thì, nếu Hàn tổng đã biết,
tại sao vẫn đồng ý chứ?
Cô gần đây sợ nhất chính là Hàn tổng ra
mặt ngăn cản chuyện của bọn họ, chỉ là, vị Hàn tổng này không chỉ không
ngăn cản lại còn giúp họ, trong này có chút kỳ lạ.
"Anh cũng
không biết anh họ vì sao lại đột nhiên đồng ý, có thể là cảm thấy chúng
ta đến với nhau không dễ dàng đi. Chẳng qua, không cần biết thế nào, đây vẫn cứ là chuyện tốt."
Con ngươi Doãn Hinh Mộng đảo quanh, lo
rằng trong đó còn có biến số gì, nói: "Nếu không... vẫn là làm như chúng mình đã nói lúc trước, đem hộ khẩu của nhà trộm ra, lén đi đăng kí
nha?"
Ban đầu Trương Đằng là đồng ý phương án này, nhưng lúc này
lại lắc đầu, kiên định nói: "Không cần đâu, Hinh Mộng, anh tin tưởng anh họ, anh ấy trước giờ nói cái gì đều sẽ làm được. Bây giờ nếu anh ấy đã
nói có thể khuyên được mẹ anh, thế thì liền nhất định sẽ khuyên được.
Anh hi vọng hôn nhân của chúng mình có thể có được sự chúc phúc của
trưởng bối, trộm hộ khẩu không chắc đã là cách tốt."
Doãn Hinh
Mộng thấy dáng vẻ cố chấp của Trương Đằng, trong lòng không thoải mái
lắm, sau đó nghĩ đến một điểm, hỏi: "Đúng rồi, Thẩm Sở Sở thật sự là em
họ anh à? Cô ấy sẽ không phải là nữ nhân ẩn giấu của Hàn tổng chứ?"
Trương Đằng không ngờ Doãn Hinh Mộng đột nhiên lại nhạy cảm thế, nghĩ tới tuần sau bọn họ sẽ kết hôn, họ liền trở thành người một nhà, cũng không có
gì không thể nói cả. Vì thế nhìn ngó tứ phía, nhỏ giọng nói: "Xuỵt!
Chuyện này em trước hết đừng nói cho người khác, anh họ cũng bảo anh
đừng có nói lung tung. Thẩm Sở Sở đúng là bạn gái của anh họ."
Doãn Hinh Mộng đúng là không ngờ Hàn Hành Ngạn lại là người như vậy, trước
đây một quản lý cấp cao tốt nghiệp trường danh tiếng nhiều lần muốn theo đuổi Hàn tổng không thành, thậm chí bị
sa thải, điều này cũng xua tan ý tưởng của rất nhiều người. Trong đó cũng có cô. Vốn cô cũng định đi
quyến rũ thử Hàn tổng đấy, chẳng qua thấy bản thân nơi nào cũng không so được với vị quản lý cấp cao bị đuổi việc kia, nên mới giữa đường rút
lui.
Không ngờ chủ tịch trẻ tuổi nhìn có vẻ cấm dục lại bị một
tiểu minh tinh như Thẩm Sở Sở lấy được, nếu như sớm biết thế, cô liền đi thử xem. Biết đâu cũng có thể thành công.
"Không nghĩ tới Hàn
tổng thích chơi đùa tiểu minh tinh, yên tâm đi, vì hình tượng của công
ty, em cũng sẽ không nói đâu. Hơn nữa, nếu thật sự nói ra, mới là giúp
tiểu minh tinh này tăng độ hot. Phỏng chừng cô ta sẽ vui mừng không
thôi." Doãn Hinh Mộng châm chọc nói.
Trương Đằng nghe được lời
này lại nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý, nói: "Thế thì em đoán sai rồi.
Không phải anh họ sợ người ta biết, mà là Sở Sở sợ bị người khác biết
được. Anh họ hận không cho mọi người trong thiên hạ đều biết Thẩm Sở Sở
là bạn gái anh ấy, thế mới không có mấy kẻ không có mắt dám tiếp cận cô
ấy kìa, anh ấy cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng." Nghĩ đến anh họ mỗi lần nhìn thấy tin đồn của Thẩm Sở Sở, hoặc là dáng vẻ thân cận
Sở Sở của nam minh tinh hợp tác với cô ấy, cậu liền muốn cười.
Doãn Hinh Mộng nghe được loại giải thích này, chọn mi, nói: "Cửa nhà họ Hàn
cao quý như vậy có thể hợp mắt người có xuất thân như Thẩm Sở Sở sao?
Anh đang lừa em hả? Hàn tổng cùng với tiểu minh tinh như vậy yêu đương,
nhỡ đâu bị người phát hiện ra, thì không phải là mất điểm sao? Trước đây Tần Dĩnh Nhiên còn nổi tiếng hơn Thẩm Sở Sở không phải là bị phủ định
sao?"
Trương Đằng nghe được Doãn Hinh Mộng nhắc đến Tần Dĩnh
Nhiên, cau mày, đáp: "Tần Dĩnh Nhiên loại nữ minh tinh đó sao có thể so
với Thẩm Sở Sở. Hơn nữa, nhà anh họ cũng không quá coi trọng gia thế. Em không nên có hiểu lầm gì đối với nhà giàu."
Doãn Hinh Mộng nghe
xong sắc mặt liền thêm khó coi, nói: "Ồ? Nhà anh có thể chấp nhận Thẩm
Sở Sở loại người xuất thân từ giới giải trí như thế, lại không thể chấp
nhận nữ tử bối cảnh trong sạch như em."
Trương Đằng quay đầu nhìn vào Doãn Hinh Mộng, dường như không tin nổi cô sẽ nói ra những lời như
vậy, nói: "Hinh Mộng, em sao có thể nói Sở Sở như vậy. Sở Sở không phải
người như thế, chờ sau này em tiếp xúc lâu sẽ biết."
Doãn Hinh
Mộng lại vô cùng ghét bỏ thái độ của Trương Đằng khi nhắc tới Thẩm Sở
Sở, nói: "Hừ, anh gọi cũng thật thân thiết, còn Sở Sở, các người rất
thân sao?"
Trương Đằng nghe được lời nói vô lý kiếm chuyện như
thế, cũng lạnh mặt, nói: "Đúng là rất thân, hơn nữa, cô ấy sau này rất
có thể sẽ trở thành chị dâu họ của chúng ta, em sau này nói chuyện chú ý một chút."
Nói xong, Trương Đằng liền đi khỏi phòng trà nước.
Cậu thực sự có chút chịu không nổi không khí bên trong, cần phải ra
ngoài hít thở không khí. Một bên là mẹ mình, một bên là người mình muốn
kết hôn nắm tay đi tới hết đời. Cả hai người đều tạo áp lực cho cậu, cả
hai người đều khiến cho cậu cảm thấy buồn.
Trương Đằng đi đến cầu thang, vô ý mà đi xuống mấy tầng. Cứ đi mãi, tâm tình càng thêm tệ. Cậu dạo này học được hút thuốc, cậu lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, lại tìm ra bật lửa. Vừa bật lửa, liền nghe được giọng của một cô gái.
"Cái kia, anh ơi, anh có thể không hút thuốc ở đây không, tôi có chút không chịu được mùi này."
Trương Đằng vừa nghe thế, quay đầu nhìn lên người vừa nói.
Đó là một cô gái rất thanh tú, nhìn có vẻ rất trẻ, chắc là vừa tốt nghiệp. Da trắng, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn rất gọn gàng. Hơn nữa, dường như có
chút quen mặt.
"Khụ khụ." Cái mũi nhỏ nhắn của cô gái nhăn lại, nhẹ ho mấy tiếng.
Ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta lâu quá, mặt Trương Đằng hơi đỏ
lên, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ là ở đây không có người." Nói
rồi, vội vàng dập điếu thuốc trong tay.
"Ý? Chúng ta có phải là đã từng gặp ở đâu không?" Trương Đằng đang bối rối không biết làm sao, cô gái lại nghi hoặc hỏi ra.
"Hả?" Trương Đằng ngẩng đầu lên nhìn cô cái một cái. Cậu vừa rồi liền cảm
thấy cô gái có chút quen, lúc này, cậu càng cảm thấy, giống như là đã
gặp qua ở chỗ nào rồi. Rốt cuộc là gặp ở đâu nhỉ?
"Là anh à, năm
ngoái không phải là anh đưa tôi đến bệnh viện sao?" Cô gái nhìn một lúc
rồi đột nhiên kinh ngạc nói, "Tôi tên An Hải Trân, hôm đó là anh giúp
trả phí y tế, anh còn nhớ không?"
Trương Đằng nghe tự thuật của
cô, cũng dần dẫn nhớ lại. Trưa hôm đó cậu ra ngoài ăn cơm, đúng lúc nhìn thấy một vụ tai nạn xe, cô gái bị đâm trúng, lại không có người quen
bên người, vì thế cậu đi theo cô ấy đến bệnh viện.
Ngày hôm đó, vì đến muộn cậu còn bị người ta báo cáo trộm, cậu còn bị anh họ nói một trận. Vì thế, ấn tượng sâu hơn bình thường.
Nghĩ tới đây, trên mặt Trương Đằng lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy, nói: "Nhớ."
~~~~~ Hết chương 92 ~~~~~