Chương 2: Thả bản sâm ra!
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Mấy sợi râu nhỏ cứ vạch tới vạch lui trong lòng bàn tay Dung Vương điện hạ như con kiến bò qua, có chút ngứa ngứa. Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì mới phát hiện là quên đọc mất chữ rồi, đành không thể làm gì khác ngoài thỉnh cầu: "Viết lại lần nữa đi"
Tiểu nhân sâm mới không thèm, đem mấy sợi sâu bắt chéo trên eo thở phì phò làm một bộ phẫn nộ.
Tiêu Dực có chút buồn cười, chợt nổi lên ý muốn trêu đùa, hắn nhẹ nhàng kéo kéo sợi râu của nó.
Chỗ bị hắn nắm lấy nhanh chóng hồng hồng lên. Tiểu nhân sâm sắp rớt nước mắt, quơ quơ sợi râu trong không khí: Đau a!!
Tiêu Dực lần này đọc hiểu, hắn xoa xoa tiểu nhân sâm, ôn nhu an ủi: "Sau này bản vương sẽ nhẹ nhàng hơn"
Tiểu nhân sâm tức giận vung mấy sợi sâu, nghiêm túc: Không có sau này, chớ có đụng vào ta!
Dung Vương điện hạ: "..."
Tiểu nhân sâm giận hờn đến vặn vẹo cả người, nó đem mấy sợi râu đưa đến thổi thổi, động tác dịu dàng, cực kì đau lòng chính mình. Chờ đến lúc đã khôi phục như thường, nó mới quay lại đây, ở trong lòng bàn tay hắn một mực viết xuống: Trong thuốc có độc.
Tiêu Dực rõ ràng sửng sốt một chút, ánh mắt thăm dò nhìn vật nhỏ, cố ý hỏi: "Cái gì?"
Tiểu nhân sâm thực sự mệt muốn chết, không muốn viết lại lần thứ hai. Thực chưa từng thấy ai ngốc thế này, nó đành không thể làm gì hơn lặp lại: Trong thuốc có độc
Tiêu Dực mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại: "Có độc?"
Tiểu nhân sâm nhanh chóng viết: Ừa, ngươi ngốc chết đi được!
Tiêu Dực đánh giá tiểu nhân sâm, hờ hững nói: "Đó là đương nhiên, đã là thuốc thì phải có ba phần độc".
Không phải là loại độc đó, là loại độc kia a!!! Tiểu nhân sâm không biết làm sao để giải thích, kích động khoa tay múa chân. Mấy cái râu dài dài của nó múa loạn một hồi, cuối cùng thì quấn loạn vào nhau, đem chính mình buộc thành một cục, không thế động đậy.
Tiêu Dực buồn cười, dùng ngón tay trêu chọc vật nhỏ kia.
"Đau!" Âm thanh lanh lảnh truyền đến.
Tiêu Dực cầm nó lên: "Hóa ra có thể nói"
Tiểu nhân sâm mới không để ý đến hắn, uốn tới ẹo lui, mấy râu quấn loạn xạ lại với nhau, vừa xấu hổ vừa chật vật muốn chết.
Tiêu Dực không thể làm gì hơn là giúp nó đem mấy sợi râu từng cái gỡ ra, động tác tuy đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn là làm đau nó.
Nhưng tiểu nhân sâm không phải là loại so đo, thở phì phò viết tiếp: Thật sự có độc, mau nôn ra đi.
Tiêu Dực khẽ cười: "Bản vương đây không phải vẫn khỏe mạnh sao?"
Bản sâm thật sự chưa từng gặp người ngốc đến như vậy! Người này toàn tự xưng là bản vương, nó đây không cam lòng yếu thế, tự nhiên cũng xưng là bản sâm đó!
Tiểu nhân sâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vẫy vẫy râu: Độc này, một chốc không có chuyện gì, thế nhưng...
Viết đến một nửa liền mệt không chịu nổi nữa, đành nghỉ ngơi một chút, sau đó liền hung hăng quơ quơ mấy sợi râu nhỏ viết tiếp đến cực kì tận trách, vô cùng cảm động!
Ý cười nhuộm trên khóe mắt Tiêu Dục, cả người nhìn qua đặc biệt ấm áp. Tiểu nhân sâm trong lúc vô tình ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt của người ở trên, nháy mắt đã bị mê hoặc đến ngu người, quên mất mình muốn viết cái gì.
Tiêu Dực cũng không bắt nó viết tiếp, khen ngợi nói: "Hiểu được rất nhiều"
Tiểu nhân sâm hết sức hưởng thụ, kiêu ngạo mà ngẩng đầu, mấy sợi râu rung rinh. Đó là đương nhiên, bản sâm chỉ cần ngửi một chút liền cái gì cũng biết.
[Ngươi sau này đừng có uống đồ lung tung], tiểu nhân sâm bắt đầu giáo huấn người.
Tiêu Dực thuận theo nó, gật đầu.
Tiểu nhân sâm bỗng nảy sinh cảm giác ưu việt, như mình vừa thu được một tiểu đệ ngoan ngoãn, nó lại hào phóng: Sau này ta sẽ bảo kê ngươi!
Tiêu Dực cười không nói, lẳng lặng nhìn vật nhỏ.
[Theo bản sâm thì phải ngoan ngoãn nghe lời], tiểu nhân sâm trịnh trọng viết.
"Được", Tiêu Dực nhẹ nhàng gãi gãi nó.
Tiểu nhân sâm run lên một cái, kích động: Đừng chọt eo ta! Đường đường là Vương gia, sao người có thể ngả ngớn như vậy?
Lần này viết có chút nhiều, nó viết xong thì cơ hồ đã muốn phế, mấy sợi râu mỏi nhừ, nửa ngày thôi mà cái mạng của nó cũng muốn mất, ngã chỏng vó lên trời vào trong hộp.
"Không phải là nói được sao?, Tiêu Dực hỏi.
Mặt nó đỏ lên, ra sức giơ sợi râu: Không khác biệt lắm.
Phải dồn sức lắm mới có thể nói chuyện, hơn nữa chỉ có thể nói ra một chữ, chuyện như vậy nói ra thì thật mất hình tượng.
Tiêu Dực không hỏi nhiều, nhìn vật nhỏ nằm ngay đơ trong hộp, dư quang nhìn đến vụn tráng miệng, khóe môi chợt nổi lên: "Tiểu nhân sâm"
Tiểu nhân sâm ngẩng đầu lên.
Tiểu Dực nhìn nó, cố ý nói: "Bản vương nhìn như ngửi thấy có vị món tráng miệng"
Sợi râu hơi co lại, có vài cái còn khẩn trương mà quấn vào nhau, tiểu nhân sâm có chút chột dạ.
"Bánh ngọt trong phòng không hiểu sao lại mất một góc ta?" Dung Vương điện hạ ý tứ sâu xa mà nhìn nó.
Tiểu nhân sâm theo bản năng mà lau khóe miệng của mình, nghĩ thầm không lẽ mình sơ hở chỗ nào?
Đang thấp thỏm thì quả nhiên nghe được Tiểu Dực hỏi: "Có phải người ăn vụng bánh quế trong phòng?"
Nó lập tức lắc đầu, vẻ mặt hết sức thuần khiết vô tội. Sợi râu theo động tác lắc lắc liên tục, lại có vài cái quấn lại với nhau.
Dung Vương điện hạ nhịn cười, đưa tay giúp nó gỡ gỡ râu.
Sợ hắn không tin, nó nghiêm túc phân tích: Có thể là chuột ăn.
Tiêu Dực khom lưng, ghé sát vào hỏi: "Thật sự?"
Tiểu nhân sâm gật gù, lại khoa trương quơ râu nhỏ.
Tiểu Dực không nói gì, từ trong hộp lấy ra vụn bánh ngọt đưa đến trước mặt nó.
Tiểu nhân sâm bị vạch trần, lấy râu che mặt, không nhìn.
Tiêu Dực lại vo thành một hạt, lúc này mới phát hiện trong hộp tất cả đều là vụn, dở khóc dở cười: