Chương 32: Mèo không còn mặt mũi nữa!
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
"Đừng...khốn khiếp..." trong chăn vang lên từng tiếng động cùng tiếng nức nở cầu xin tha thứ.
Trong bóng tối, tất cả giác quan đều sẽ được phóng đại lên gấp bội. Bất kể là hôn nhẹ như gió bên má hay là cảm giác tê dại bên hông cũng mang đến cho người ta cảm giác kích thích hơn nhiều.
"A Dực..." Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt, đưa tay lên chạm vào mặt hắn.
"Ừm." Tiêu Dực đáp lời, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi y: "Còn chạy loạn nữa không?"
Âm thanh Thẩm Lưu Quang mềm nhũn: "Không chạy, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Tiêu Dực nhẹ nhàng nắn bóp eo y.
Thẩm Lưu Quang chịu được nhột, lại tránh đi tránh lại một hồi, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói: "Tướng công..."
"Hôm nay sao lại ngoan thế?" Tiêu Dực mỗi lần nghe y kêu mình như vậy càng không nỡ buông tay, muốn đem y hung hăng hòa tan vào cơ thể mình làm một.
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Sau này đều sẽ ngoan như vậy."
Tiêu Dực bật cười, hơi thở phả lên cổ khiến cảm giác ngứa ngáy như truyền thẳng vào lòng y.
"Vén chăn lên đi." Người Thẩm Lưu Quang có chút run run, thấp giọng nói: "Không thấy gì hết..."
Tiêu Dực đem chăn kéo xuống một chút, nương theo ánh nến vừa đủ để nhìn thấy mặt y.
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt đẩy hắn ra: "Ngươi xuống đi, nóng muốn chết..."
Tiêu Dực một tay đem y ấn xuống bên gối, một tay vuốt ve vòng eo mềm, một đường đi đến trong đùi, khiêu khích vô cùng nhưng lại cố tình không chạm vào nơi đã có phản ứng kia.
Thẩm Lưu Quang xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên nhìn người.
"Như vậy mới miễn cưỡng tính là thu thập." Tiêu Dực thấp giọng nói bên tai y.
Thẩm Lưu Quang đương nhiên không ngốc đến độ hỏi cái gì mới tính là thu thập thật sự. Thực tế lúc này y còn đang không khống chế được ý thức của mình, trong đầu một mảnh trống rỗng, chỉ có thể nương theo động tác tay hắn mà phập phồng trầm luân.
Mặt người kia gần trong gang tấc, muốn tránh cũng không tránh được. Thẩm Lưu Quang xấu hổ không chịu được, lúc này mới phát hiện bản thân đã làm một cái quyết định sai lầm, hận không thể như ban đầu mà núp luôn trong chăn.
---------------
Ngày hôm sau, sau khi gà gáy ba tiếng, Tiêu Dực tàn nhẫn lắc lắc vật nhỏ.
Thẩm Lưu Quang ngủ say như chết, có sống cũng không chịu tỉnh.
Tiêu Dực vốn dĩ không thật sự muốn y dậy sớm như vậy, xem y ngủ ngon mà hôn lên mặt người ta một cái, đem góc chăn sửa lại cho tốt.
Lúc trời sáng hẳn, Tiêu Dực thấp giọng kêu: "Tiểu nhân sâm."
"Ưm..." Thẩm Lưu Quang mắt còn chưa mở hẳn, trong miệng lẩm bẩm một tiếng.
Tiêu Dực gảy gảy mũi người: "Có dậy nổi không?"
"Ừm..." vẫn là một bộ khò khò ngủ say.
Tiêu Dực: "Không dậy nổi thì cù lét vậy."
"Không muốn." Thẩm Lưu Quang ủy khuất chu chu cái miệng lên, thấp giọng rủ rỉ: "Mắt mở lên không nổi, ngủ tiếp ba giây."
Tiêu Dực khom người, chống tay lên giường nhìn y ngủ. Một lát sau thuận miệng "Ê" một tiếng.
Thẩm Lưu Quang nói được làm được, quật cường ngồi dậy, nửa giây sau lại nằm thật mạnh xuống, ngủ hô hô.
"Xin ngươi, ba giây nữa thôi." Tiểu gia hỏa đang cảm thấy sống không bằng chết.
Tiêu Dực nhìn dáng nằm hình chữ X kia, bất đắc dĩ mà hôn hôn lên mặt y.
Vì thế mà Tiểu nhân sâm cứ như vậy ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào (ý là đến trưa). Tỉnh dậy thần thanh khí sảng nhưng xương cốt đều mềm nhũn.
Thẩm Lưu Quang duỗi người, tê liệt nằm trên giường cẩn thận nhớ lại một phen.
Tên ma bệnh này!! Không nghiêm khắc gì hết!! Mình đã bị hắn chiều hư rồi!!
Nếu không với tư chất này của mình thì chỉ cần luyện tập thêm nửa canh giờ thì đã sớm thành cao thủ rồi!
Tiểu nhân sâm tự tẩy não mình nửa ngày, quắn quéo thật lâu sau mới chịu ngồi dậy.
Ngủ ngon, tâm tình đều tốt. Thẩm Lưu Quang vén chăn lên, duỗi một cái thật kêu. Xoay mình xuống giường, vui vẻ mở cửa sổ cho thoáng gió, sau đó đẩy cửa ra ngoài hít thở không khí mát mẻ.
Cửa vừa đẩy ra, liền bị A Trực một thân đầy võ trang dọa sợ.
"Công tử sớm!"
Âm thanh vang dội làm đầu y ong ong, Thẩm Lưu Quang lập tức thanh tỉnh.
A Trực lập tức nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ lập tức sai người nấu nước."
"Ừa." Thẩm Lưu Quang ỉu xìu nhìn về phía trước.
Lại bị trông coi rồi...
Rửa mặt xong, Thẩm Lưu Quang ngồi trên ghế từ từ ăn bánh ngọt, hỏi: "Trong phủ còn có chỗ nào chơi vui không?"
A Trực suy nghĩ một chút, đáp: "Nếu như buồn chán, thuộc hạ có thể bồi công tử đi xung quanh một chút."
Đi dạo nửa canh giờ, hai người tạm nghỉ tại một đình viện tao nhã. Đình viện không quá cao, nhưng đứng tại đây vẫn có thể miễn cưỡng nhìn được phân nửa vương phủ.
Thật ra thì phong cảnh cũng không tệ lắm. Thẩm Lưu Quang đánh giá xung quanh, đột nhiên tầm mắt bị một điểm đen nhỏ bên bờ sông hấp dẫn.
Chăm chú nhìn lại, thì ra là con mèo nhà mình. Mèo béo bên bờ sông đem móng mò mò xuống nước như là đang thử thăm dò cái gì.
Gió nhẹ lướt qua, có chút lạnh, không nghĩ cũng biết được nước sông đang lạnh như thế nào. Mèo béo giống như là quyết tâm rất lớn, dè dặt lấy đệm chân đụng nước sông một cái, sau đó nhanh chóng rụt lại.
Quả nhiên lạnh thật.
Thẩm Lưu Quang nhìn mèo lớn, đầu óc mơ hồ. Đang muốn đi xem một chút thì mèo lớn chợt nhảy lên một cái, thấy chết không sờn mà nhảy vào sông.
"Bùm" một cái, bọt nước văng lên thật to.
Thẩm Lưu Quang bị động tĩnh hù cho bối rối, vội vàng đi xuống dưới.
Mèo béo ở trong nước vũng vẫy qua lại, càng vùng vẫy thì càng cách bờ xa hơn. Lúc này một trận gió tạt qua làm nổi lên những gợn sóng nhỏ đem mèo ta hoàn toàn chìm vào nước.
A Trực lập tức thi triển khinh công, mũi chân lướt trên mặt nước dễ dàng đem mèo béo vớt lên theo đường cũ trở về.
Mèo béo ướt nhẹp, lông trên người toàn bộ dính chung một chỗ, vừa xấu lại vừa chật vật. Mèo ta vẫn chưa hoàn hồn run run, bắn ra những giọt nước nhỏ.
"Mèo ngốc." Thẩm Lưu Quang giúp vật nhỏ lau nước, cuối cùng lấy khăn lông lớn bao lấy.
Mèo béo lạnh đến không kêu ra được tiếng nào.
"Có phải ngươi muốn ăn cá hay không?" Thẩm Lưu Quang suy đoán nói.
Mèo béo không nói lời nào, còn đang bình tĩnh lại.
Thẩm Lưu Quang nháy mắt: "Hay là đang học bơi?"
Mèo béo ngoe nguẩy cái đuôi, vẫn không nói lời nào.
Thẩm Lưu Quang xoa đầu nó, khinh bỉ nói: "Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua mầy bị sợ xỉu, cảm thấy áy náy nên giờ đặc biệt nghĩ quẩn không?"
Mèo béo vẫn không có tinh thần, lười phản bác, ngươi nói thế nào thì vậy đi.
"Chẳng lẽ..." tinh quang hiện lên trong đầu Thẩm Lưu Quang, đưa ra suy đoán lớn mật: "Khổ vì tình?"
Mèo lớn lập tức kích động vẫy vẫy đệm thịt, kịch liệt phản bác.
Dù sao thì loại chuyện "khổ vì tình, nhảy sông tự vẫn" là loại chuyện không phù hợp với thân phận tôn quý tao nhã của mình.
Thẩm Lưu Quang bị chọc cười, nắm lấy đệm thịt của nó: "Huyền Chi đâu?"
Mèo béo kiêu ngạo ngước đầu, bày tỏ mình không hề biết người tên Mục Huyền Chi.
Thẩm Lưu Quang nhìn một cái liền hiểu được nhiều chuyện, lặng lẽ nói: "Có phải hắn khi dễ ngươi không?"
Mèo lớn xua xua đệm thịt, một mực bày tỏ mình không biết Mục Huyền Chi là ai.
"Công tử không biết đó thôi." A Trực ở một bên lên tiếng: "Nó cùng với Huyền Chi cứ cách mấy ngày là nháo một trận không được tự nhiên, ầm ầm cả phủ. Nhưng mỗi lần Huyền Chi ra ngoài làm nhiệm vụ, nó mỗi ngày đều nằm dưới tàng cây ngoài sân chờ hắn trở lại."
Mèo béo vội vung đệm thịt lên biện bạch, tâm tình cực kỳ kích động: Ai thèm chờ hắn! Là ta đang ngủ! Khả năng bổ não của loài người các ngươi thật mạnh!
"Được, được, là mài ngủ." Thẩm Lưu Quang qua loa lấy lệ sờ lên cái đầu lông xù của nó, sau đó hướng A Trực cười bà tám, nhướng mày: "Còn gì nữa không?"
A Trực cẩn thận hỏi: "Công