Chương 17
Người nào đó đang cài cúc áo nghe lời Lộ Dao nói, động tác lộn xộn, khiến cho miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Không cần!”
Khi Chu Gia Càng đi ra, Lộ Dao đã ngồi trên giường mình, anh nói: “Ngủ đi!” Tùy ý đưa tay tắt đèn.
“Ồ…..” Lộ Dao nằm xuống.
Chu Gia Càng cũng….. nằm xuống.
“Sư phụ……”
“Ừm.”
“Ngủ ngon!”
“…… Ừm.”
************
Ngày hôm sau buổi sáng, Lục Thừa Duệ cùng Kỷ Ngôn Sâm xuất hiện ở phòng bệnh, còn có Trịnh Dật cũng đến, Trịnh Dật tự trách nhìn Chu Gia Càng: “Giám đốc, đều do em! Nếu em đi, anh chắc chắn sẽ không bị thương!”
“Cậu là nói tôi xui xẻo?” Chu Gia Càng lành lạnh hỏi.
“…… Không phải.”
Trịnh Dật ở bên này ăn hành của Chu Gia Càng, lập tức tiến đến trước mặt Lộ Dao, vẻ mặt bà tám hỏi Lộ Dao: “Tiểu sư muội, ở công trường chơi vui không?”
“…….Chơi không vui!” Chơi vui? Cô khiến sư phụ bị thương, chơi vui chỗ nào?
Trịnh Dật thật sự không thể nói chuyện phiếm mà!!!!!
Trịnh Dật thật sự không biết Chu Gia Càng là bởi vì Lộ Dao mà bị thương, vậy mà nhắc lại, nháy mắt cảm thấy bị thương.
Kỷ Ngôn sâm và Lục Thừa Duệ biết rành mạch, Kỷ Ngôn Sâm tiến lên, vỗ vai Chu Gia Càng, cười xấu xa nói: “Không tồi a! Còn biết đến anh hùng cứu mỹ nhân, cậu còn có thể cứu chữa.”
Lực đạo Kỷ Ngôn Sâm không nhỏ, đánh lên vai Chu Gia Càng khiến anh có cảm giác ẩn ẩn đau, trừng mắt một cái: “Kỷ Tam, nếu không phải cậu không rên một tiếng chạy đến thành phố B đi, tôi có thể tới nơi này một chuyến sao?”
Kỷ Ngôn Sâm trở về từ thành phố B, cảnh xuân đầy mặt, rồi lại cảm giác để lộ ra một cổ dục cầu bất mãn, có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa: “Tôi không phải trở về tiếp nhận sao! Thật tốt a! Cậu lại có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
Chu Gia Càng khóe miệng run rẩy, người này phỏng chừng thải âm bổ dương đền bù xong, lần này tới miệng đều biến tiện!
Lục Thừa Duệ lạnh lạnh cướp lời Kỷ Ngôn Sâm thập phần không cho mặt mũi vạch trần anh: “Tối hôm qua, khi tôi gọi điện bảo cậu về, ngữ khí của cậu, cái khẩu khí kia, là cái bộ dáng muốn trở về sao?”
K.O! Nói đến cái này Kỷ Ngôn Sâm liền nổi giận, tối hôm qua đột nhiên kêu anh trở về, làm hại lão bà anh thương tâm đến không được, anh vừa mới đem lão bà dỗ dành xong, này còn chưa thế nào ôn tồn đâu! Đã bị kêu trở lại.
Đi công tác liền đi công tác! Mang theo đồ đệ bé nhỏ theo làm gì! Mang theo lại không thấy tốt, còn liên lụy đến anh.
Kỷ Ngôn Sâm đối với Lục Thừa Duệ tức giận nói: “Anh mỗi ngày đều ôm bà xã ngủ đương nhiên không ý kiến, tôi đây bao lâu mới bay qua bên kia một lần a!”
Lục Boss nhàn nhạt gật đầu tán đồng: “Như thế, cho thấy mệnh tôi tốt hơn cậu, bất quá tuần suát cậu bay sang thành phố B cũng cao nha.”
“Lăn!” Kỷ gia tam thiếu - dương khí như cũ quá thịnh!
Trịnh Dật nghe được bên kia nói cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, thấp giọng hỏi Lộ Dao: “Giám đốc ở đây tán gái sao?”
Lộ Dao 囧,tán gái? Chu Gia Càng cần phải tán gái sao? Mỹ nữ tới tán anh cũng không ít đi, cô 囧囧 đáp: “…… Không có, vì cái gì nói như vậy?”
“Cái kia, chuyện gì mà anh hùng cứu mỹ nhân ấy?”
“……Cái kia, nếu em nói sư phụ vì cứu em mà bị thương, anh có thất vọng hay không?” Cô không cảm thấy mình là mỹ nữ.
Trịnh Dật không những không có thất vọng, hai mắt còn phát sáng, “Anh biết ngay