Chu Gia Càng chưa từng trải qua loại cảm giác thất bại bất đắc dĩ này, có một rào cản ở giữa cô và anh, hay là anh đánh giá cao chỉ số thông minh của cô đây.
Lộ Dao tâm tình rất tốt đi đến tủ lạnh của công ty, đây chuẩn bị cho nhân viên cất đồ ăn, kỳ thật công ty có căn tin, nhưng một số cô gái thích tự mình làm cơm đem theo, hoặc là làm cơm cho người mình thích, giống như cô bây giờ.
Lộ Dao lấy ra hai cái hộp cơm, một lớn một nhỏ, lớn là cho Chu Gia Càng, nhỏ là cho mình.
Cho vào lò vi sóng đun nóng xong, Lộ Dao mang hai hộp cơm về văn phòng, Chu Gia Càng chân dài vắt chéo lên nhau, lưng tựa vào sofa, tư thế lười biếng mang theo vài phần ưu nhã, nhìn thấy Lộ Dao tiến vào, tầm mắt anh liền hướng về phía cô.
Lộ Dao gặp phải ánh mắt anh, không lý do cảm thấy chột dạ, cô thừa nhận mình xuyên tạc ý tứ của anh, nhưng nếu không như vậy, cô cũng không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Kế hoách cưa đổ sư phụ, điều thứ hai: Muốn bắt lấy trái tim sư phụ, bắt lấy dạ dày sư phụ trước.
Lộ Dao đối với trù nghệ của mình vẫn rất có niềm tin, mama Lâm Thanh làm đồ ăn rất ngon, cô cũng được học không ít, cũng có thể tự tin là nấu khá ngon.
Mỗi ngày rời giường sớm một tiếng, lúc trước là hầm cháo, nay là làm cơm.
Chu Gia Càng nhìn Lộ Dao đem hai hộp cơm đặt lên bàn, một lớn một nhỏ, cùng loại.
Cái này là cái gì? Cơm tình yêu?
Chu Gia Càng vẫ không mở miệng nói chuyện, Lộ Dao không khỏi khẩn trương, nơm nớp lo sợ mở hai hộp cơm, đem hộp lớn đẩy đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Sư phụ…… Ăn cơm……”
Sắc thái không tồi, cơm nhà rất đơn giản, gà Cung Bảo, rau xanh, trứng chiên, chỉnh chỉnh tề tề chia gọn thành các ngăn nhỏ trong hộp.
Chu Gia Càng nhìn tay Lộ Dao đang đưa đũa lên cho mình, trắng nõn tinh tế, chấp nhất ngừng ở không trung, anh nhìn cô một cái, duỗi tay tiếp nhận.
Thấy Chu Gia Càng bắt đầu ăn, Lộ Dao nhẹ nhàng thở ra, nhấc đũa dùng bữa.
Trong phòng cực kỳ im ắng, lúc này là thời gian nghỉ trưa, trên cơ bản mọi người đều đi ăn cơm, càng thêm cảm thấy chung quanh an tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe được âm thanh hai người nhấm nuốt thức ăn.
“Sư phụ, ăn ngon không?” Lộ Dao nhịn không được đánh vỡ trầm mặc.
“……. Cũng được.”
“Thật sao? Vậy anh thích ăn cái gì, ngày mai em lại làm.”
“……..” Anh đang đặt hàng mua cơm sao?
“A….. Quên mất, sư phụ có nói qua mình không kén ăn, vậy ngày mai em dựa theo thực đơn của mình nấu được không?”
Chu Gia Càng khóe miệng run rẩy, tại sao anh lại không biết rằng đồ đệ của mình thích tự chủ trương như vậy, anh không thể không nhắc nhở cô: “Lộ Dao, ngày hôm qua tôi nói không cần đem bữa sáng cho tôi, nhưng tôi cũng đâu có nói là đổi thành cơm trưa?”
Lộ Dao trong lòng thầm than, cái gì đều không làm, như thế nào mới giảm bớt cảm giác tồn tại trước mặt anh đây! “Nhưng mà, sư phụ là vì em mà bị thương, thương thế của anh còn chưa có hoàn toàn lành hẳn, nếu em không làm gì đó, trong lòng sẽ cảm thấy bất an.”
Chu Gia Càng như có như không nhìn cô một cái, ánh mắt kia phảng phất đang nói: Lại là lấy cớ này.
Lộ Dao vô tội chớp chớp mắt, ngoài cái này ra không có lí do nào tốt hơn!
“Vết thương của tôi tốt hơn nhiều rồi, tôi là đàn ông sao mà yếu đuối vậy được, một chút chuyện nhỏ mà thôi, em cũng đừng áy náy, đem chuyện này quên đi!”
Chu Gia Càng cảm thấy Lộ Dao sở dĩ như vậy là vì áy náy, cô cảm thấy như anh là ân nhân và anh phải thay đổi suy nghĩ này của cô.
Chuyện hôm đó, hoàn toàn