Lộ Dao sửng sốt, đến khi phản ứng lại liền nắm lấy cánh tay anh, hai người cách nhau rất gần, Chu Gia Càng nhìn những ngón tay nhẵn nhụi trên cánh tay mình, hơi hơi thất thần.
“Sư phụ…… Anh, anh nhìn gì vậy?” Chu Gia Càng vẫn bất động, Lộ Dao không hiểu gì mà ngẩng đầu, lại nhìn thấy tầm mắt của anh dừng ở……. Dừng ở…… Hình như là ở ngực của cô??? Chiếc váy hôm nay của cô có chút lộ ngực.
Lộ Dao khẩn trương nâng tay khác lên bảo vệ ngực mình, lo lắng nhìn anh, đột nhiên nhớ tới hình ảnh lần trước anh cởi áo sơ mi, cảm thấy ngượng ngùng không thôi, vừa gấp vừa sợ, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ anh thật sự lưu manh như vậy? Cô bị vẻ ngoài của anh lừa?
Chu Gia Càng nhìn động tác và biểu tình của Lộ Dao liền biết cô hiểu lầm, anh đè cánh tay đang muốn rút ra của cô, sắc mặt đen lại, giọng nói trở nên lạnh như băng: “Anh không có hứng thú nhìn lén em, chỉ là tay em đặt trên áo anh, có hơi dùng sức, áo anh sắp bị em vò nát rồi.”
Cư nhiên nhìn anh như một tên háo sắc, Chu Gia Càng khó chịu cực độ, nhưng anh sẽ không thừa nhận vừa rồi mình nhìn tay người ta sững sờ, nên gượng ép bịa ra một cái lý do.
Lộ Dao nghe vậy liền nhìn về phía tay trái của mình, quả nhiên dùng sức nắm lấy tay áo anh, cái tay kia của cô siết chặt áo sơ mi của anh đến nhăn nhúm.
“Em, em… Sư phụ, em sai rồi….” Lộ Dao hơi hơi buông tay mình ra, cúi thấp đầu nhận sai.
Nha đầu này luôn là như vậy, chỉ cần cảm thấy mình sai liền lập tức cúi đầu nhận lỗi, thái độ thành khẩn đến khiến người ta không có biện pháp cự tuyệt. Một giây trước Chu Gia Càng bị hiểu lầm thành lưu manh háo sắc còn đang bừng bừng lửa giận, hiện tại nghe được câu xin lỗi mềm như bông, anh thể nào cũng không nhen nhóm được một chút lửa, gần như không thể không thở dài một hơi: “Đi thôi.”
Lộ Dao chột dạ, cô làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy, tự dung lại đi hiểu lầm anh….
Đi xuống, Chu Gia Càng mở cửa phụ để Lộ Dao ngồi vào xong mới vòng về ghế lái.
Vừa trải qua sự việc vừa rồi, Lộ Dao tỉnh rượu không ít, Chu Gia Càng lên xe cũng im lặng không nói, Lộ Dao cũng không dám nói bừa, chỉ trộm nhìn sườn mặt anh.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, anh đưa cô về nhà, cơ hội khó được này, nếu không phải vừa rồi có việc kia, Lộ Dao chắc chắn đã bắt lấy cơ hội này thổ lộ với anh.
Hiện tại cô ảo não không thôi, tại sao lại phạm sai lầm ngốc như vậy chứ?
“Tới rồi, đi về trước đi!”
Giọng nam trầm thấp dễ nghe đột nhiên vang vọng trong xe, kéo Lộ Dao đang chìm trong thế giới tưởng tượng trở về, cô ngẩng đầu, mờ mịt nhìn bốn phía, hóa ra đã đến dưới lầu.
Cô tháo đai an toàn, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về, em về trước, anh đi đường cẩn thận.”
“Ừm.”
Lộ Dao kéo ra cửa xe đi ra ngoài, đi đước mất mét,