Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHôm nay là một ngày cực kỳ nóng bức. Sáng sớm tinh mơ Đế Đô sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã.
Khâu Lê cho rằng hôm nay trời sẽ mát mẻ một chút, nhưng mưa lại to hơn hai giờ đồng hồ. Cuối cùng trời thương dần dần mưa đã tạnh, mặt trời bắt đầu ló ra.
Giữa trưa, trời nắng gắt như lửa.
Thành phố này tiếp tục ở trong lồng hấp.
Hơi nóng bốc lên từ mặt đường như nướng cháy cả xe. Khâu Lê bật điều hòa trong xe đến mức lớn nhất, nhưng vẫn không cảm thấy mát mẻ được chút nào.
Trong lòng cô lại khô nóng.
Ở phía trước đang kẹt xe, nửa ngày cô mới nhích lên được một chút.
Khâu Lê lấy di động gửi một WeChat: 【 Cặn bã, có khả năng em muốn đi bán máu, muốn đi đến nơi nào đó xa xôi hẻo lánh. 】
Vài phút qua đi, cũng không có ai trả lời. Khâu Lê ấn tắt màn hình, ném di động lên trên ghế phụ.
Dòng xe tiếp tục chạy. Khâu Lê hơi ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn vào gương xem gương mặt đã trang điểm của mình. Sắc mặt tiều tụy, quầng thâm mắt đều thấy rõ. Lớp trang điểm cũng che không được.
Mấy ngày nay bởi vì việc của Dung Tư, cô phải chạy ngược chạy xuôi.
Ban đêm cũng cô không được nghỉ ngơi tốt.
Một giờ trước, cô còn vì việc của Dung Tư mà chạy khắp nơi. Nhưng vẫn không tìm được người, mắt thấy tài chính của công ty có vấn đề, không có biện pháp nào cô phải căng da đầu đi tìm ba cô, người được xem như là người bạn thân của cô. Cô cực kỳ tin tưởng ba cô không xem mặt đường tăng cũng sẽ xem mặt Phật.
Ai biết được, cô bị ông từ chối.
Việc của Dung Tư... Thất bại.
Chuông di động vang lên. Có tin nhắn gửi đến.
Mộ Thời Cảnh trả lời cô: 【 không cần đi bán máu, bán xe là được. 】
Khâu Lê: 【... Thật sự anh thấy em chết mà không cứu sao? 】
Mộ Thời Cảnh: 【 vì sao lại phải cứu em? Không có em, anh có thể có một phần gia sản, cũng không cần thu dọn cục diện rối rắm thay em, đẹp cả đôi đường thì cớ sao anh phải giúp em? 】
Khâu Lê: 【 cặn bã, anh đã thay lòng đổi dạ rồi! 【 tan nát cõi lòng 】】
Mộ Thời Cảnh: 【 nhanh về nhà đi, công ty thật sự chịu đựng không nổi, rất nhanh sẽ phá sản, không có gì ghê gớm, việc kế tiếp anh sẽ thay em xử lý. 】
Khâu Lê nhìn mấy dòng chữ trên màn hình, xoa xoa ấn đường.
Tất cả mọi người trong nhà đều không xem trọng việc cô gây dựng sự nghiệp, nói cô bị mù mới làm điện tử thương mại B2B [2], đó chính là đốt tiền.
[2] B2B (từ viết tắt của cụm từ Business to Business) dùng để chỉ hình thức kinh doanh, buôn bán giữa doanh nghiệp và doanh nghiệp, thông thường là mô hình kinh doanh thương mại điện tử và các giao dịch diễn ra chủ yếu trên các kênh thương mại điện tử hoặc sàn giao dịch điện tử, một số giao dịch phức tạp hơn cũng có thể diễn ra bên ngoài thực tế, từ lập hợp đồng, báo giá cho đến mua bán sản phẩm.
Vì việc này mà cô cãi nhau với cha mẹ. Ngay cả người từ nhỏ gánh tội thay cô Mộ Thời Cảnh cũng không hề cho phép cô.
Ở hội sở, hai mắt Mộ Thời Cảnh thường xuyên nhìn về di động ở góc bàn. Màn hình vẫn luôn tối, xem ra Khâu Lê lại cáu kỉnh.
Không đành lòng làm cho tâm tình cô hậm hực, Mộ Thời Cảnh lại trấn an cô hai câu: 【 Giữa trưa nắng đừng đi la cà ngoài đường, về nhà ăn uống tốt ngủ tiếp lấy lại tinh thần, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. 】
Một tay Mộ Thời Cảnh kẹp điếu thuốc, một tay gõ tin nhắn, hoàn toàn quên mình còn đang kiêm một trọng trách.
Những người khác trên bàn mạt chược đều bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Mộ Thời Cảnh, nhưng anh lại không ngẩng đầu, một chút phản ứng đều không có.
Ngồi ở phía đối diện, Thẩm Nghiên nhìn không được cầm mạt chược gõ lên bàn: "Mộ Thời Cảnh, cậu không được bao nhiêu người phẩm không ai trách cậu, nhưng ít nhất cậu phẩm bài một cái đi chứ?"
Mộ Thời Cảnh ngước mắt nhìn Thẩm Nghiên một cái, không phản ứng với anh.
Khâu Lê trả lời tin nhắn: 【 em phá thuyền trốn nước nhưng lại mắc cạn ở bờ biển! 】
Mộ Thời Cảnh a một tiếng, cô vẫn không muốn về nhà.
Anh chỉ có thể uy hiếp cô: 【 Em tiếp tục không về nhà nữa, anh sẽ khiến cho bất động sản xử lý hết toàn bộ ve trên cây liễu bên hồ kia. 】
Mộ Thời Cảnh biết Khâu Lê sẽ không trả lời tin nhắn của anh, nhưng nhất định cô sẽ về nhà.
Cô thích ve, từ nhỏ đã thích. Ở trong mắt cô, kim cương lấp lánh so ra đều kém với ve kêu ngày nóng bức.
Thẩm Nghiên không kiên nhẫn nói: "Mộ Thời Cảnh, cậu đủ chưa?"
Mộ Thời Cảnh tắt di động, ngậm thuốc lá trong miệng: "Không để yên!"
Thẩm Nghiên: "..."
Anh rất muốn ném đống mạt chược này vào mặt Mộ Thời Cảnh, nhưng ánh mắt lại theo bản năng liếc sang người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần trên sô pha khu bên kia, cuối cùng cũng từ bỏ.
Mộ Thời Cảnh cũng đưa mắt nhìn bên kia, cười nói: "Nếu cậu không sợ Cố Diễm bị đánh thức sau đó lại tìm cậu làm phiền, cậu đem bàn mạt chược này đánh tớ tớ cũng không ý kiến."
Thẩm Nghiên chịu đựng, hút một hơi thuốc, ý bảo tiếp tục chơi mạt chược. Ngồi ở bên cạnh Thẩm Nghiên là Triệu Tiêu Quân, tầm mắt cũng không tự giác nhìn về phía Cố Diễm.
Cô nhẹ nhàng chạm vào tay Thẩm Nghiên: "Ôi, trên người bạn của các anh không có đắp chăn, điều hòa lại thấp có thể lúc tỉnh dậy sẽ bị cảm lạnh không?
Thẩm Nghiên cười cười, "Đông chết mới tốt, sống tốn lương thực."
Triệu Tiêu Quân: "..."
Cô ta ho nhẹ hai tiếng, không nhiều lời nữa, sợ bị chọc trúng tâm sự.
Thẩm Nghiên cười cười, đặt điếu thuốc lên gạt tàn, vẫy tay với nhân viên phục vụ, "Đi lấy thảm lông tới đây."
Chưa đầy mấy phút, nhân viên phục vụ đưa tới một cái thảm lông, "Thẩm tổng, có cần đắp lên cho Cố tổng không ạ?"
"Đưa cho tôi là được."
Thẩm Nghiên nhận thảm lông từ phục vụ rồi thuận tay đưa cho Triệu Tiêu Quân: "Tôi muốn chơi mạt chược, không muốn đi, thật phiền phức."
Triệu Tiêu Quân cầu mà không được, cười nhẹ nói một tiếng: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Thẩm Nghiên nhìn bộ dạng sung sướng của Triệu Tiêu Quân rồi lắc đầu.
Anh và Triệu Tiêu Quân không quá quen biết nhiều, chỉ là thường xuyên đi chơi với anh trai Triệu Tiêu Quân, sau khi biết nhau, Triệu Tiêu Quân cũng thường xuyên đi với anh trai đến đây chơi. Mỗi lần Triệu Tiêu Quân đều sẽ bóng gió hỏi anh, Cố Diễm có ở đây không. Cố Diễm tới, nhất định Triệu Tiêu Quân cũng sẽ tới.
Chính Triệu Tiêu Quân cũng chưa phát hiện, về điểm này tâm sự của cô ta đều viết ở trên mặt. Nhưng mà Triệu Tiêu Quân rất phù hợp đối với thẩm mỹ phụ nữ của Cố Diễm.
Độc lập biết tiến lùi, lại không có bệnh công chúa. Đương nhiên, quan trọng nhất còn có gương mặt đẹp.
Hai tay Triệu Tiêu Quân nắm chặt thảm lông màu vàng nhạt, đi được một bước, tim liền hướng phía cổ họng mà nhảy lên một chút. Cực kỳ khẩn trương.
Hai tay Cố Diễm để rất tự nhiên, gác ở sô pha, khuỷu tay để trên tay vịn sô pha đỡ đầu, ngực hơi hơi phập phồng, hơi thở đều đều như là đang ngủ.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tiêu Quân nhìn anh ở cự li gần như vậy, nhưng vẫn là bộ dáng lúc ngủ. Sự sắc bén cùng đạm mạc đã biến mất đi, chỉ còn lại sự ôn hòa.
Triệu Tiêu Quân nhẹ nhàng đắp thảm lông lên người Cố Diễm, động tác nhẹ như lông chim rơi xuống.
Nhưng Cố Diễm vẫn tỉnh, vốn dĩ anh ngủ không sâu. Không kịp phòng ngừa, Triệu Tiêu Quân liền đối diện với ánh mắt sâu không đáy ấy.
Hô hấp Triệu Tiêu Quân như dừng lại, không có sức lực chống đỡ với ánh mắt không có chút độ ấm, cô ta nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhất thời nói năng lộn xộn: "Cái kia... Anh đang ngủ, em sợ anh cảm lạnh."
Cô ta lại không khỏi giải thích: "A, là Thẩm Nghiên nói... Thẩm Nghiên muốn đưa thảm lông cho anh, nhưng anh ấy đang chơi mạt chược bên kia nên không đưa được."
Cố Diễm ngồi dậy, đặt thảm lông sang một bên, "Cảm ơn."
Cũng không nhìn lại Triệu Tiêu Quân, đứng dậy hỏi phục vụ lấy một cái khăn lông khác.
Thẩm Nghiên huýt sáo về phía bên này: "Sao cậu lại ngủ nữa?"
Cố Diễm liếc mắt nhìn Thẩm Nghiên một cái, không lên tiếng rồi đi vào toilet.
Triệu Tiêu Quân ngượng ngùng ngồi qua, trong lòng có chút nôn nóng. Cô ta nhỏ giọng hỏi Thẩm Nghiên: "Có phải Cố Diễm bị tôi đánh thức nên anh ấy không được vui không?"
Thẩm Nghiên cười: "Đừng nghĩ nhiều, cậu ta là một người đàn ông trưởng thành từ đâu ra nhiều lúc không vui như vậy. Nhưng mà cô cũng đừng hy vọng cậu ta giống với những người đàn ông khác, cô đưa cho cậu ta cái thảm lông, trong lòng cậu ta có thể tạo nên gợn sóng."
Triệu Tiêu Quân khẽ gật đầu, trong lòng thoải mái không ít.
Cố Diễm sẽ không dễ dàng động lòng, đương