Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐột nhiên không biết dưới lầu nhà ai truyền đến tiếng nam nữ cãi nhau.
Hình như cũng ở ban công.
Đêm khuya lại yên tĩnh, giọng nói của bọn họ vang lên rất rõ ràng.
Cố Diễm cũng nghe thấy rõ ràng.
Người phụ nữ: "Vừa rồi lời nói kia của anh có ý tứ gì! Anh kiếm chuyện phải không!"
Người đàn ông: "....."
Người phụ nữ: "Anh nói rõ ràng cho tôi, có phải anh đang kiếm chuyện hay không! Dựa vào cái gì mà anh có thể xã giao đến nửa đêm mới trở về, tôi còn chờ anh, hôm nay tôi chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, anh liền nóng lòng thúc giục tôi trở về!"
Người đàn ông: "Em nhìn xem hiện tại đã là mấy giờ? Lúc trước không phải em nói ăn cơm xong sẽ liền trở về, mặt khác cũng không đi giải trí nữa sao?"
Người phụ nữ: "Mới có vài giờ! Không phải chỉ mới 11 giờ thôi sao? Anh hung dữ cái gì mà hung dữ! Bữa tiệc kết thúc nhưng mấy người chủ của tôi còn nói chuyện rất nhiều, chẳng lẽ tôi đứng lên nói, mọi người tan đi ai về nhà tìm mẹ người nấy đi! Tôi nên làm như vậy sao?!"
Người đàn ông: "Này em nói to làm gì, ba mẹ đang ngủ, con gái cũng đang ngủ, nói nhỏ một chút không được ư."
Người phụ nữ: "Tôi không nói nhỏ thì làm sao!"
Người đàn ông: "Được rồi, em say rồi, nhanh chóng tắm rửa ngủ đi."
Người phụ nữ vẫn như cũ không thuận theo cũng không buông tha: "Tôi không ngủ, đêm nay nếu anh không xin lỗi, tôi sẽ không để yên cho anh, dựa vào cái gì mà tôi về trễ có một chút, cái mặt anh liền xụ xuống, dường như là tôi thiếu anh mấy trăm triệu đấy! Tôi lại không phải đi chơi, là tôi đi làm việc. Một bữa cơm, anh đã ba lần gửi tin nhắn hỏi tôi khi nào trở về, anh..."
Người đàn ông cắt ngang cô ta: "Đừng náo loạn, ngủ đi......"
Có thể là vào phòng, cửa ban công đều đã đóng lại.
Cố Diễm nghe không được mặt sau của cuộc cãi nhau.
Cố Diễm nhìn di động trong tay, cuối cùng lại cất vào trong túi.
Lúc Khâu Lê cùng Dung Thâm ra khỏi quán cà phê đã là 11 giờ 30 phút.
Tới cửa, hai người dừng chân, đứng nói chuyện.
Dung Thâm: "Chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của cô rồi phải không?"
Khâu Lê lắc đầu, cười nhạt: "Tôi không thường ngủ trước 12 giờ."
Xe của Dung Thâm dừng ở trước cửa quán cà phê, Khâu Lê khẽ nhếch cằm: "Anh nên nhanh trở về đi, lái xe cẩn thận một chút."
Dung Thâm: "Tôi không vội, tôi đưa cô trở về trước."
Khâu Lê uyển chuyển cự tuyệt: "Tôi đi vài phút liền đến, không cần phiền toái."
Dung Thâm ôn hòa nhìn cô: "Thời gian quá trễ, con gái không nên đi đêm một mình, trị an của tiểu khu tuy tốt nhưng cũng cần phải chú ý."
Khâu Lê không tiếp tục cự tuyệt.
Hai người vừa đi vừa nói, đi rất chậm.
Đột nhiên Dung Thâm dừng lại, "Cô đợi tôi một chút, tôi đi đến xe lấy đồ."
Nói xong, Dung Thâm xoay người đi nhanh về phía ô tô.
Khâu Lê đứng tại chỗ đợi, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thời gian quá ngắn, cô còn không có thấy rõ, người đó đã đi vào cửa hàng tiện lợi.
Cô có chút hoảng hốt.
"Cái này cho cô dùng."
Dung Thâm đưa cho một cái di động, màu hồng phấn.
Khâu Lê quay đầu lại, ngẩn ra không nhận lấy.
Dung Thâm: "Đây là hệ liệt mới của Phương Vinh R129, cameras LACA, nhanh chóng sẽ được đưa ra thị trường, tôi lấy mấy cái cho bạn bè dùng nhưng màu sắc này bọn họ dùng sẽ không thích hợp."
Lúc này Khâu Lê mới nhận lấy, cũng coi như là di động của nhà mình.
Trước kia ba cô thường xuyên lấy mẫu di động mới nhất của Phương Vinh cho cô dùng, trong khoảng thời gian này, cô cũng không chú ý sản phẩm mới được đưa ra thị trường.
"Gần đây lão Khâu rất vội sao?"
Khâu Lê ngẩng đầu, hỏi Dung Thâm.
Dung Thâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tự mình gọi điện thoại hỏi một chút."
Khâu Lê gật gật đầu.
Im lặng vài giây: " Mấy ngày nữa tôi đến công ty tìm anh."
Dung Thâm cười nhẹ: "Không phải chỉ là thuận tiện tìm tôi sao."
Chủ yếu là cô đi thăm Khâu Trọng Khải.
Khâu Lê cười.
Cất điện thoại vào trong túi.
"Đi thôi." Dung Thâm giơ giơ cằm lên.
Hai người sóng vai đi về phía trước.
"Cô và Cố Diễm là hàng xóm sao?" Không biết như thế nào, thế nhưng Dung Thâm cũng không hiểu được sao mình lại hỏi vấn đề này, sau khi về nhà, chính anh ta cũng buồn bực thật lâu.
Khâu Lê: "Ừ."
Sau đó cô cũng không nói nhiều.
Dung Thâm cũng không hỏi lại.
Bỗng nhiên, Khâu Lê nói: "Không cần phiền toái anh đưa tôi về, hàng xóm của tôi đang ở phía trước, tôi cùng anh ấy trở về là được."
Vừa rồi cô không nhìn lầm, cái bóng dáng kia chính là Cố Diễm.
"Cố Diễm!" Khâu Lê gọi to.
Mặt mày của cô tươi rói, tầm mắt của Dung Thâm từ trên mặt cô dời đi, nhìn về phía trước.
Vừa lúc Cố Diễm cũng quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Địch ý không rõ ràng.
Nháy mắt hai người không dấu vết thu hồi tầm mắt.
Khâu Lê xua xua tay với Dung Thâm: "Liên hệ sau, số liệu sửa sang xong tôi sẽ đi tìm anh."
Cũng không quên dặn dò anh ta: "Lái xe chậm một chút."
Dung Thâm hơi hơi gật đầu, "Đi đi."
Khâu Lê mang giày cao gót, cơ hồ là chạy chậm về phía của Cố Diễm.
"Mới vừa nói xong?" Cố Diễm nhàn nhạt hỏi.
"Ừ, nếu không phải đã quá muộn, bọn em còn có thể nói thêm mấy giờ." Tâm tình hôm nay của Khâu Lê thực sự rất tốt.
Việc của Dung Tư đã có tin tức tốt.
Lại còn có thể cùng Cố Diễm về nhà.
Cố Diễm cũng không nói tiếp.
Khâu Lê nghĩ nghĩ, có lẽ anh đối với B2B của cô không có hứng thú mới không có hỏi nhiều.
"Đợi em một chút." Nói xong, Khâu Lê xoay người chạy nhanh vào cửa hàng tiện lợi.
Cố Diễm đem hộp thuốc vừa mới mua bỏ vào trong túi, vốn dĩ anh cũng không tính toán hút.
Anh nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, thấy Khâu Lê cầm một cây kem cây đi ra.
Hai người hướng về phía trước đi, dựa vào rất gần.
"Quá trễ, ăn đồ lạnh ít thôi." Cố Diễm nghiêng đầu nhìn Khâu Lê.
Khâu Lê lột bỏ giấy gói, "Lâu lâu em mới ăn."
Vừa nói bọn họ vừa đi vào trong tiểu khu.
Khâu Lê cầm cây kem nhìn vài giây, lại ngước mắt, nhìn vào mắt Cố Diễm.
Khóe miệng cô cong cong.
"Mau ăn, kem tan bây giờ." Cố Diễm nhắc nhở cô.
"A." Khâu Lê đáp lời, một bên nhéo làn váy của chính mình đưa cho Cố Diễm: "Cầm một chút."
Cố Diễm không hiểu ra