Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCố Diễm nhìn tin nhắn tổng cộng ba lần.
Từng câu từng chữ.
Sau khi ngẩn người nhìn di động vài giây.
Cố Diễm trả lời Khâu Tây Văn: 【 nghỉ dài hạn vui vẻ. 】
Khâu Tây Văn không trả lời lại anh.
Chuông cửa vang lên.
Khâu Lê qua đây.
Cố Diễm rời khỏi giao diện tin nhắn, đi ra mở cửa.
Khâu Lê ôm notebook, tay phải cầm một quả táo.
Ăn rất ngon.
Cô đem quả táo đến bên miệng của Cố Diễm: "Ăn một miếng đi, rất ngọt."
Cố Diễm cắn một miếng, đóng cửa lại.
Tìm đôi dép lê, cho Khâu Lê thay.
Cố Diễm nuốt xuống miếng táo trong miệng, "Đi thư phòng đi."
Khâu Lê lại đem quả táo đưa cho Cố Diễm, anh nói không ăn.
Cô nói: "Không phải cho anh ăn, anh cắn giúp em một miếng, quả táo quá lớn, không thể nào vừa miệng, cắn cũng mệt người."
Cố Diễm: "......"
Sau đó anh vẫn cắn một miếng, đút cho Khâu Lê.
Khâu Lê vừa lòng, đi vào thư phòng.
Cố Diễm nhường một nửa bàn sách cho cô, cô dựa gần anh ngồi xuống.
Giống như lúc còn nhỏ ăn cơm cũng vậy.
Khâu Lê mở máy tính ra bắt đầu xem tư liệu, đầu tiên cô xem tư liệu của các phân trạm ở Hoàn Bắc.
Cố Diễm nhìn vào màn hình máy tính, hỏi cô: "Ai cùng em đi khảo sát các phân trạm?"
Khâu Lê nhìn chằm chằm màn hình, chuyên chú, đang phân tích số liệu.
Khâu Lê không chút chú ý trả lời vấn đề: "Trần Lập Đông."
Trần Lập Đông?
Cố Diễm: "Trợ lý với thư ký của em không đi sao?"
Khâu Lê: "Cậu ấy chính là trợ lý, kiêm bí thư kiêm luôn tài xế."
Cố Diễm: "Tại sao em lại dùng trợ lý nam?"
Khâu Lê nghiêng đầu nhìn anh: "Vì sao mà không thể dùng trợ lý nam?"
Cố Diễm không còn lời gì để nói.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh hỏi một vấn đề không có tiêu chuẩn như vậy.
Khâu Lê nói: "Trần Lập Đông là người có tâm địa tốt, năng lực lại giỏi. Lúc đi ra ngoài xã giao, cậu ấy có thể chắn rượu, em uống rượu, cậu ấy còn có thể đưa em an toàn về nhà."
Khâu Lê: "Cho nên, vì sáo mà lại không cần trợ lý nam đâu?"
Cô cười: "Đúng rồi, thư ký của anh cũng là nữ sao?"
Cố Diễm: "......"
Vẫn không yên tâm: "Trần Lập Đông là người trước đây em đã quen biết hay là thông báo tuyển dụng tới?"
Khâu Lê trêu ghẹo Cố Diễm: "Hiện tại anh mới quan tâm đến những người xung quanh em, có phải đã quá trễ không?"
Cố Diễm không nói chuyện, vẫn luôn nhìn Khâu Lê.
Trong ánh mắt đều là xin lỗi.
Khâu Lê nói xong mới cảm thấy không ổn, cọ cọ cánh tay anh: "Nói giỡn thôi."
Cô tựa vào lồng ngực của Cố Diễm, hôn hôn anh.
"Vận khí của em tốt, người trong công ty đều không tồi."
Sau đó cô nói sang chuyện khác, nói về Trần Lập Đông: "Em vàTrần Lập Đông biết nhau từ mấy năm trước, lúc đó cậu ấy và bạn gái giúp đỡ em rất nhiều."
Lúc ấy ở Lệ Giang, Trần Lập Đông cùng bạn gái đi du lịch, đã gặp và giúp đỡ cô.
Đoạn hồi ức kia đối với cô mà nói, có chút thống khổ.
Một chút cô đều không muốn nhớ lại.
Cố Diễm duỗi tay ôm chặt Khâu Lê, sau đó cúi đầu dùng sức cắn vào bả vai cô.
Rất đau.
Khâu Lê chịu đựng.
Cố Diễm rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, giống như bộ dáng cực kỳ thống khổ bây giờ là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy.
Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Trước kia, cô cho rằng không có việc gì có thể làm cho anh mất khống chế.
"Cố Diễm?"
Anh không lên tiếng.
"Anh lại cắn em, chắc em phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh."
Cố Diễm: "..."
Lúc này anh mới ý thức được là anh đang cắn cô.
Sau đó liền lập tức nhả ra.
Bờ môi nóng bỏng cách với áo sơmi, chỗ cắn ấy như là một vết hôn.
Khâu Lê đặt hai tay ở sau lưng Cố Diễm, ôm lấy anh.
"Cố Diễm, em không trách anh, từ trước đến nay cũng chưa từng trách."
Nói xong, cô nghẹn ngào: "Anh so với em lớn hơn nhiều tuổi như vậy, anh lại học giỏi, còn nhảy lớp nữa, anh vào đại học, em mới học lớp 5, anh đi làm việc, em mới lên đầu cấp 3."
Ai nói một sinh viên đại học sẽ có ý với một học sinh tiểu học...
Lúc cô vào đại học, anh đã trở thành một người đàn ông thành đạt trong giới thương nhân.
Thành thục khiêm tốn.
Làm việc nội liễm ổn trọng.
Mà cô vẫn như cũ ấu trĩ, tùy hứng một lời khó nói hết.
Cô rất cảm ơn vì cô rời đi trong ba năm này.
Cô lớn lên.
Trưởng thành.
Thành thục.
Từ đầu đến cuối Cố Diễm cũng chưa nói chuyện.
Anh nói cái gì cũng không thích hợp, nhưng mà có nói cũng không có ý nghĩa gì.
Mấy năm kia, anh đã cho cô những tổn thương, tính ra là những việc làm vô tâm, tồn tại khá là chân thật.
Nếu giải thích cùng xin lỗi cũng sẽ không có cách nào đền bù.
Anh lại đem Khâu Lê buộc chặt trong lồng ngực một chút.
Giống như cô là căn xương sườn thiếu hụt của anh, đem cô nhét vào trong thân thể, anh mới hoàn chỉnh.
Thật lâu lúc sau, Cố Diễm mới buông cô ra.
Anh đưa ly nước cho Khâu Lê: "Uống nước xong lại xem tiếp."
Khâu Lê một tay cầm ly nước, ngồi thẳng, bình tĩnh lại sau một lúc lâu, cô tiếp tục xem số liệu.
Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh.
Cố Diễm xử lý bưu kiện, cô nghiêm túc làm việc của cô.
Sau rất nhiều năm vẫn là như vậy.
Một bàn làm việc, hai máy tính.
Ngồi tựa vào nhau.
Ai bận việc nấy.
Ai cũng không cảm thấy ai quấy rầy ai.
Lúc ngẩng đầu lên, đã là hai giờ sau.
Cố Diễm đã làm xong công việc, đang ngồi xem tin tức.
Khâu Lê xoa xoa cổ, nghiêng người qua dựa vào người Cố Diễm.
Cô hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, trong mắt có chút giảo hoạt, làm nũng oán giận với anh: "Không biết như thế nào em lại cảm thấy ghế dựa nhà anh thực cứng, ngồi không thoải mái."
Cố Diễm cũng không hiểu những lời nói đầy thâm ý này, đứng dậy, lấy notebook của cô: "Đến phòng khách ngồi đi, ngồi sô pha sẽ thoải mái thêm một chút."
Khâu Lê: "......"
Cố Diễm đem notebook của cô đặt lên bàn trà, kéo sô pha lại gần một chút, khoảng cách vừa đủ.
Nhưng độ cao lại không đủ, anh lại tìm một chồng sách, chêm vào chân ghế.
Chuẩn bị xong, anh nói với Khâu Lê: "Em ngồi lên được rồi."
Từ lúc Khâu Lê xem số liệu cho đến bây giờ cũng không khác nhau cho lắm, vừa rồi ở trong thư phòng đầu óc của cô có chút không hoạt động, mới nói đùa với anh là ghế dựa không thoải mái, kết quả là phản xạ hình cung của anh quá dài.
Cho cô ngồi trên sô pha cùng với chồng sách chêm ở dưới chân.
Khâu Lê dựa vào sô pha, không chút để ý mà nhìn chằm chằm vào máy tính.
Qua một lát, lại nhìn Cố Diễm, "Sô pha nhà anh quá mềm, ngồi cũng không thoải mái."
Cố Diễm và cô hai người đều nhìn nhau.
Nhìn sau một lúc lâu, anh bật cười.
Anh vỗ vỗ chân của mình, "Ngồi ở đây đi."
Khâu Lê thực hiện được ý đồ, ngồi lên.
Cô dựa vào lồng ngực của Cố Diễm, đem hai chân gác lên bàn trà.
Hoàn toàn vừa ý.
Cô hơi hơi ngửa đầu, là có thể nhìn được cằm của anh.
"Cố Diễm." Khâu Lê nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Ừ?" Cố Diễm cúi đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hơi thở của hai người dây dưa lẫn nhau.
Khâu Lê không nói chuyện, chu môi lên.
Vừa lúc Cố Diễm hôn xuống.
Cả người Khâu Lê đều bị anh giam ở trong ngực, ôm thật sự chặt.
Trong phòng khách, ánh đèn màu da cam vừa nhu hòa lại ái muội.
Yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc của lẫn nhau.
Cố Diễm chủ động kết thúc nụ hôn này, dùng cằm cọ cọ vào đỉnh đầu cô, "Mau xem tư liệu đi."
Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Nếu còn tiếp tục, anh sợ là sẽ không khống chế được mình.
Khâu Lê gật gật đầu, dựa vào lồng ngực Cố Diễm, thất thần nhìn màn hình máy tính.
Trong đầu tất cả đều là nụ hôn cực nóng vừa nãy.
Cố Diễm một tay ôm eo cô, một tay cầm di động thất thần kiểm tra tin tức.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, anh vô tình nhìn vào màn hình máy tính, vẫn là cái giao diện kia, không thay đổi.
Anh cúi đầu nhìn người trong lồng ngực.
Ngủ rồi.
Cố Diễm bỏ di động xuống, nhẹ nhàng kêu cô: "Thu?"
Anh chuẩn bị ôm cô lên giường ngủ.
Khâu Lê lẩm bẩm một tiếng, tưởng như đang ở trên giường, nghiêng người một cái, thiếu chút nữa là rơi xuống.
May mắn Cố Diễm ôm cô thật chặt.
Khâu Lê bị dọa cho tỉnh, mở mắt ra.
"Em ngủ rồi sao?"
Cố Diễm gật đầu: "Mệt thì ngủ đi, trong chốc lát anh ôm em trở về."
Khâu Lê lắc đầu: "Hiện tại em về, không tắm rửa mà ngủ rất khó chịu."
Bỗng nhiên cô chớp chớp mắt, nghĩ đến cái gì đó.
Tiếp tục tựa vào Cố Diễm, "Cứ vậy đi"
Sau đó nhắm mắt lại.
Cố Diễm cười.
Bế cô lên đưa về nhà.
Hôm sau.
Tập đoàn Trung Doãn.
Trước khi ra sân bay, Cố Diễm đến công ty dặn dò sự tình vào ngày 9 cho Dương Soái một lần nữa.
Dương Soái nhìn qua vẫn chưa tỉnh ngủ, "Đại ca, ngày 9 có việc gì? Tớ quên mất rồi."
Cố Diễm liếc mắt nhìn Dương Soái một cái, không muốn phí lời với con người này.
Dương Soái hỏi: "Miêu Thanh có biết không?"
Miêu Thanh là người đứng đầu công ty game online của Trung Doãn.
Một người phụ nữ cường thế.
Cố Diễm: "Nhanh chóng thông báo hết toàn bộ cho cô ấy biết."
Dương Soái: "......"
Lấy tính cách cường thế của Miêu Thanh, nhẹ nhàng bâng quơ phát cho cô một cái thông báo, bảo cô phối hợp, có thể sao, có thể sao?
Cô phối hợp mới là lạ.
Cố Diễm gọi cho Khâu Lê một cuộc điện thoại: "Đến công ty chưa?"
Dương Soái vừa nghe, vợ chồng son lại muốn ân ái, anh không nên làm cái bóng đèn ở chỗ này.
Cho nên lười nhác vươn vai đi