Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNgoài cửa.
Cố Diễm vẫn còn đang ấn chuông cửa, Khâu Lê vẫn không có phản ứng gì.
Cố Diễm nhìn chiếc nhẫn trong tay, vài giây sau, lại bắt đầu soạn một tin nhắn: 【 em không muốn gả cho anh hả? Em không mở cửa thì anh phải cầu hôn thế nào đây? 】
Nhìn xong, anh nhấn gửi.
Hai phút sau, Khâu Lê trả lời lại: 【 em sẽ không mắc mưu. 】
Cố Diễm xem xong: "..."
Ngón tay anh đang vuốt ve màn hình, đang nghĩ ngợi nên trả lời như thế nào.
Đột nhiên, cửa mở ra.
Cố Diễm còn chưa có phản ứng lại đây, Khâu Lê liền bổ nhào vào trong lồng ngực của Cố Diễm, thiếu chút nữa là anh không đứng vững, lui về phía sau mấy bước.
Khâu Lê dùng sức ôm lấy eo Cố Diễm, chôn mặt ở trong lồng ngực anh, sau một hồi nhỏ giọng nói: "Em đang nằm mơ phải không?"
Trước kia cô mơ thấy anh, chỉ có một lần.
Mơ thấy anh ôm cô, lúc cô muốn nói chuyện, liền tỉnh mộng.
Mở mắt ra, bên người trống rỗng.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh trong mơ quá mức chân thật kia, tim cô liền phát đau.
Cố Diễm cất điện thoại, ôm lấy cô.
Cúi đầu cắn cổ cô một cái, Khâu Lê đau tê một tiếng, anh nói: "Thanh tỉnh không?"
Khâu Lê vẫn không ngẩng đầu, "Quá nhanh."
Có chút không chân thật.
Lúc trước cô chỉ nghĩ, yêu nhau với anh một thời gian là được, không uổng công cả đời này cô yêu anh.
Lúc này chỉ mới ở bên nhau mấy ngày, anh lại công khai với mọi người, còn cầu hôn vào ngày sinh nhật hôm nay của cô.
Cô nói không kích động, nhưng thật ra đó là nói dối.
Nhưng chính là cô nhịn không được sợ hãi, sợ sáng ngày mai cô tỉnh lại, cái gì cũng đều trống không.
Khâu Lê vẫn tiếp tục ôm anh, so với lúc trước còn ôm chặt hơn.
Cố Diễm buông một tay ra, sờ đến tay cô, dùng sức đẩy ngón áp út tay trái của cô ra, trực tiếp đeo nhẫn vào.
Sau đó ôm lấy Khâu Lê, chống cằm của mình lên đỉnh đầu cô.
Giọng nói của anh rất trầm: "Không nhanh, đều đã hai mươi hai năm mới đeo nhẫn cho em thì nhanh cái gì?"
Lúc còn nhỏ cô ăn mặc váy công chúa nói với anh em nguyện ý, khi đó cô chỉ có bốn tuổi.
Khi đó cái gì cô cũng đều không hiểu, liền muốn cùng Cố Diễm luôn ở bên nhau.
Tựa như ông nội cùng bà nội.
Ba cùng mẹ.
Người một nhà vẫn luôn ở bên nhau.
Cố Diễm cúi đầu, môi dán sát bên tai cô, hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai, anh nói: "Bảo bảo, sinh nhật vui vẻ."
Dừng lại còn nói thêm: "Đeo nhẫn của anh, cả đời này cũng chỉ có thể đi với anh."
Trên hành lang quá yên tĩnh, giọng nói của anh lại nhỏ, nhưng cô nghe được rất rõ ràng.
Mỗi một chữ đều khắc sâu vào trong lòng của cô.
Nước mắt của Khâu Lê rơi như mưa, sau đó vẫn tiếp tục chôn mặt ở trước ngực Cố Diễm, liên tiếp hướng vào trong lồng ngực, trước ngực áo sơmi của anh đều ướt thành mấy khối nhỏ.
Sau đó, cô không tự giác mà nức nở, bả vai run run lên, ẩn nhẫn để không cho chính mình phát ra tiếng.
Lại sau đó, cô khóc lên thành tiếng.
Nhiều năm như vậy, mặc kệ là kiên trì hay ấm ức, tất cả đều đáng giá.
Cố Diễm cũng không nói nữa, dùng hết sức lực của mình mà ôm cô.
Anh cầu hôn không phải là nhất thời xúc động.
Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, anh đều muốn đem hết tất cả kinh hỉ của mình cho cô.
Rất nhiều nhưng lại cho cô quá ít.
Vài phút qua đi, Khâu Lê vẫn chưa nín khóc, Cố Diễm đẩy cửa ra, ôm cô đi vào trong nhà.
Phong cách trang trí phòng của cô, rất giống với của anh.
Lúc trước khi trang trí, cô liền nói cứ dựa theo anh mà làm.
Sau đó đồ dùng trong nhà cũng đều mua giống anh.
Trước kia anh không nghĩ nhiều, cho rằng cô là thật sự lười.
Khâu Lê vẫn còn chôn mặt trong lồng ngực của anh, đầu cũng không nâng.
Rất nhiều năm về sau, mặc kệ là đến nơi nào, cô cũng đều dán theo anh, không phải ôm lấy tay anh, thì cũng là bắt lấy áo sơmi, bằng hữu đều gọi bọn họ là liên thể anh nhi.
Cô không chỉ dán theo anh ở bên ngoài, ở nhà cũng vậy, cô vẫn luôn đặt anh trong tầm mắt, một chút nhìn không thấy, cô liền đi tìm anh.
Cô dán theo anh, anh liền từ cô.
Anh cảm thấy anh thiếu cô mười mấy năm thời gian bên nhau.
Cố Diễm ôm Khâu Lê ngồi ở trên sô pha, cô vẫn còn ở nức nở.
Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, đặt cằm của mình lên đỉnh đầu cô.
Một lát sau, Cố Diễm hỏi Khâu Lê: "Uống chút nước không"
Khâu Lê ở trong lồng ngực anh lắc đầu.
Cũng không biết qua bao lâu, Khâu Lê dần dần bình tĩnh trở lại, khóc có chút mệt dựa vào ngực Cố Diễm ngủ rồi.
Lâu lâu sẽ vô ý thức khụt khịt một tiếng.
Ấm ức còn chưa tan đi.
Chờ cô ngủ say, Cố Diễm ôm cô lên trên giường.
Trên ngực anh đều ướt một mảng lớn, đều là nước mắt cùng nước mũi của cô.
Cố Diễm vào toilet lấy khăn lông, cẩn thận lau mặt và tay cho cô một lần.
Trong lúc Khâu Lê lẩm bẩm một tiếng, "Cặn bã, anh thật là phiền."
Sau đó nghiêng người tiếp tục ngủ.
Cô cho rằng cô đang ở nhà của Mộ Thời Cảnh.
Cố Diễm chỉnh đèn phòng ngủ tối xuống, ngồi ở mép giường nhìn cô.
Đêm nay anh cầu hôn là anh cho cô một kinh hỉ, có lẽ còn chưa đủ tiêu trừ bóng ma tâm lý mà anh mang cho cô ở tiệc sinh nhật ba năm trước.
Hôm nay cầu hôn, anh chỉ muốn cho cô về sau lúc ăn sinh nhật, việc cô nghĩ đến không phải là điều khổ sở mà chính là kinh hỉ của anh dành cho cô.
Anh không biết mấy năm nay rốt cuộc cô như thế nào.
Đã trải qua cái gì.
Nhưng nhất định là thật sự không tốt.
Ba năm trước sau khi cô rời đi, anh cảm thấy sinh mệnh của mình thiếu một thứ gì đó.
Cụ thể là thiếu cái gì, anh cũng không biết.
Cảm giác sinh hoạt của mình trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Đi đến hội sở, cũng quạnh quẽ giống như vậy.
Không còn có âm thanh ríu rít quen thuộc.
Dần dần số lần anh đến hội sở liền ít đi, trừ phi có dịp tụ hội quan trọng không thể không đi, anh mới đi qua một chút.
Nếu là đi hội sở, mỗi lần anh đều ngồi ở khu nghỉ ngơi nghe nhạc.
Lúc mệt mỏi, anh liền nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không có tâm tư gì cùng bọn họ đánh bài.
Không giống như trước kia, mỗi lần đánh bài, cuối cùng mặc kệ ai thắng tiền đều là của cô.
Số lần anh thắng là nhiều nhất.
Nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của cô lúc bỏ tiền vào túi, anh liền nghĩ lần tới lại thắng nhiều hơn một chút cho cô.
Sau đó, cô đi Thượng Hải và anh rất ít khi đánh bài.
Cũng không có một chút hứng thú.
Mỗi lần chơi đều cảm giác đầu đau, cũng không nghĩ đối phương chuẩn bị ra bài gì.
Ngày đó ở hội sở, anh vẫn không tham gia chơi bài.
Có chút mệt, anh liền nằm ở sô pha ngủ một chút.
Đột nhiên có người cho anh một cái thảm lông.
Một cái chớp mắt như vậy.
Anh cho rằng cô đã trở lại.
Lúc trước anh ở hội sở ngủ, đều là cô cho anh một cái thảm lông.
Sau đó còn cô ý cào vào lòng bàn tay anh.
Rất giống với cô khi còn nhỏ.
Nhưng ngày đó, anh mở mắt ra nhìn thấy lại là Triệu Tiêu Quân.
Một khắc kia, thất vọng từ đáy lòng mà sinh ra.
Anh không nghĩ tới chính mình sẽ có ý nghĩ như vậy, lúc ấy cảm thấy rất hoang đường.
Sau đó anh đứng dậy đi toilet dùng nước lạnh rửa mặt, cho đại não thanh tỉnh một chút.
Vòi nước chảy ào ào.
Nhắc nhở anh một sự thật mà anh không dám tin.
Cô rời đi đã lâu.
Sau đó, lúc anh nhìn thấy cô ở nhà Mộ Thời Cảnh.
Chớp mắt anh có chút hoảng hốt, cô gái nhỏ của anh đã trưởng thành.
Lại sau đó, cô nói cô làm B2B, hỏi anh có thể tài trợ cho Dung Tư hay không...
Di động đặt ở trong túi vang lên.
Đánh gãy suy nghĩ của anh.
Cố Diễm hoàn hồn, lấy di động ra là Dương Soái.
Không đợi anh nhận máy, đã bị cắt đứt.
Rất nhanh, tin nhắn của Dương Soái gửi đến: 【 không có việc gì, chính là tìm cậu thương lượng một chút về trò chơi, thiếu chút nữa đã quên bây giờ cậu không phải còn độc thân 【 nhe răng 】 đi làm lại nói sau. 】
Cố Diễm cất di động.
Kéo chăn lên đắp cho Khâu Lê, sau đó bỏ chân của cô vào trong chăn.
Anh lại ngồi trong chốc lát, Cố Diễm mới đứng dậy hôn hôn vào khóe môi cô.
Tắt đèn phòng ngủ, đóng cửa lại, rời đi.
Hôm sau.
Lúc Khâu Lê rời giường, cảm thấy đôi mắt của mình chua xót không thôi.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa, vẫn là không thoải mái.
Nghĩ đến tối hôm qua cô khóc đến ngủ quên, Khâu Lê gãi đầu thật là quá mất mặt.
Cố Diễm khẳng