Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTập đoàn Trung Doãn.
Bây là giờ ăn cơm trưa.
Miêu Thanh biết Cố Diễm buổi sáng đã tới công ty, cơ bản lúc cậu ta ở công ty buổi trưa sẽ ở nhà ăn ăn.
Công ty có sáu cái nhà ăn.
Cố Diễm thường đi ăn ở nhà ăn thứ ba, nhà ăn thứ ba là nhà ăn hải sản, khẩu vị thiên về thanh đạm.
Miêu Thanh đi đến nhà ăn thứ ba, thấy được Cố Diễm đang ngồi ở vị trí quen thuộc.
Lấy cơm xong, cô đi thẳng đến bên kia, ngồi xuống đối diện với Cố Diễm.
"Tớ cho rằng buổi chiều cậu mới đến công ty."
Cố Diễm ngẩng đầu, ừ một tiếng, cũng không giải thích nhiều, chuyên tâm mà ăn cơm.
Miêu Thanh đợi một lát cũng không thấy Cố Diễm chủ động hỏi về việc di động R129 không thể trang bị trò chơi của bọn họ, Miêu Thanh phát hiện ra được chính mình càng ngày càng không hiểu rõ Cố Diễm đang suy nghĩ gì.
Đề cập đến lợi ích của công ty, Cố Diễm vẫn không hề nghĩ đến.
Miêu Thanh cầm đũa, cũng không ăn, một chút tâm tư đều không có, cô nhìn chằm chằm vào Cố Diễm, "Chuyện của Phương Vinh, cậu tính toán giải quyết như thế nào?"
Cố Diễm: "Cái gì cũng đều không cần làm."
Buổi sáng trên đường đến công ty, anh đột nhiên quyết định.
Miêu Thanh ngẩn ra: "Có ý tứ gì?"
Cố Diễm: "Cái gì đều không làm, chính là một loại thái độ đáp lại."
Có đôi khi chủ động xuất kích, thường thường sẽ trở nên bị động.
Miêu Thanh buông đũa, đôi tay khoanh lại gác ở trên bàn.
Cô nhìn Cố Diễm sau một lúc lâu, cậu ta vẫn như cũ thong thả ung dung ăn cơm lại hết sức chuyên chú.
Giống như lời nói của cô như là không khí, cũng không làm cho nội tâm cậu ta dậy sóng.
"Dung Thâm đã trắng trợn táo bạo khi dễ người, cậu còn chịu đựng sao?"
Cố Diễm dừng đũa, hỏi lại: "Ai nói không đáp lại chính là chịu đựng?"
Miêu Thanh: "..."
Thiếu chút nữa cô bị nghẹn chết.
"Tớ không có đầu óc, không hiểu được mấy ngôn ngữ thâm ảo của cậu như thế, nói chuyện với tớ, phải bình dân, quá cao siêu, tớ nghe không hiểu."
Cố Diễm nhếch cằm về phía Miêu Thanh, "Nghe không hiểu thì ăn cơm."
Miêu Thanh: "..."
Lúc này di động Cố Diễm vang lên, anh từ góc bàn lấy lại đây, là Thu Thu.
"Alo, làm sao vậy?"
Vừa rồi trước khi ăn cơm, anh đã nhận được điện thoại của cô, cô vừa đến trạm liền gọi cho anh.
Miêu Thanh liếc mắt nhìn Cố Diễm một cái, cùng với bộ dáng ngày thường làm việc nghiêm túc đạm mạc của cậu ta khác nhau một trời một vực.
Khâu Lê đang đứng ở ven đường, trước mắt xe taxi thỉnh thoảng đi qua một chiếc.
Cô thấp giọng nói: "Em thấy được."
Cố Diễm cười nhẹ, "Thật ra là anh tiết kiệm tiền."
Vốn dĩ anh tính toán ở thành phố X làm quảng cáo một ngày, sau đó ở Tiểu Thành lại làm một vòng xe taxi quảng cáo.
Lúc cô đi khảo sát, cũng có thể nhìn thấy một chiếc.
Sau đó anh tính toán, anh sẽ tiếp tục làm quảng cáo ở trạm tiếp theo mà cô đi khảo sát.
Khâu Lê: "Về sau đừng lãng phí như vậy."
Làm quảng cáo hẳn là cũng tốn không ít tiền.
Trong điện thoại có vài giây an tĩnh.
Cố Diễm mới nói: "Không gọi là lãng phí, tiền vốn dĩ chính là cho em tiêu, chỉ là thay đổi hình thức tiêu tiền."
Lại có một chút trầm mặc.
Khâu Lê nắm chặt di động: "Hiện tại em... nhớ anh."
Tay phải Cố Diễm còn cầm chiếc đũa, không khỏi run run, hỏi cô: "Có mang máy tính theo không?"
Khâu Lê: "Ừ, có mang theo."
Cố Diễm: "Buổi tối trước 7 giờ anh sẽ về nhà."
Khâu Lê nghe hiểu ý tứ của anh, cô nhớ anh, buổi tối anh về nhà video với cô.
Cô nói: "Lúc ấy em cũng có thể đã về khách sạn."
Cố Diễm nhìn đồng hồ: "Nhanh tìm một chỗ ăn cơm đi."
Khâu Lê đáp ứng, hỏi anh: "Anh đang ở nhà ăn ăn sao?"
Cố Diễm: "Ừ, nhà ăn thứ ba."
Nhắc tới ăn, tinh thần của Khâu Lê lại tỉnh táo.
Lúc ấy cô đưa cho Cố Diễm chậu hoa tiên nhân cầu, đến giữa trưa cô nói phải đi, Cố Diễm lại không cho đi, liền mang cô đến nhà ăn ăn một bữa tiệc lớn.
Nghĩ đến lần đó ăn bữa tiệc lớn, Khâu Lê thao thao bất tuyệt: "Đột nhiên em muốn ăn đồ ăn ở nhà ăn của các anh, muốn ăn thịt kho tàu, đường dấm tiểu bài, khấu tam ti, tôm rang, còn có cái kia du nấu măng cũng ăn ngon, em ngẫm lại, lần trước em còn ăn cái gì nữa."
Cố Diễm cười: "Còn có cua ngâm rượu, lúc ấy em ăn cũng không ít."
Khâu Lê: "Đúng đúng đúng, năm ấy nguyện vọng sinh nhật của em chính là sau khi tốt nghiệp nhận lời mời đến Trung Doãn làm việc, mỗi ngày được ăn đồ ăn ngon."
Nhà ăn của Trung Doãn ở trong ngành rất có tiếng, đối với nguyên liệu nấu ăn đặc biệt rất chú ý.
Chính là phúc lợi lớn và đặc sắc của công nhân viên chức ở đây.
Cố Diễm: "Về sau muốn ăn, em liền tới đây."
Miêu Thanh ở bên cạnh nghe Cố Diễm gọi điện thoại, yên lặng lại vô vị nhấm nuốt sườn heo chua ngọt.
Ở trong trí nhớ của cô, từ khi Trung Doãn sáng lập đến nay, Cố Diễm chỉ có một lần mang một cô gái đến nhà ăn công ty ăn cơm, chẳng qua là cô gái đó còn nhỏ, mọi người đều suy đoán là họ hàng của Cố Diễm.
Từ trước đến nay việc công việc tư Cố Diễm đều rất rõ ràng.
Cho dù là bạn gái lúc trước của cậu ta cũng đều chưa từng xuất hiện ở công ty.
Nhưng cậu ta vừa mới nói gì đó?
Về sau muốn ăn, em liền tới đây.
Miêu Thanh thất thần lại uống thêm mấy ngụm canh, bỗng nhiên phản ứng lại đây, người cậu ta gọi điện thoại chính là cô gái lúc trước đến nhà ăn ăn cơm.
Cô ngước mắt nhìn về phía Cố Diễm, trong ánh mắt tất cả đều là kinh ngạc.
Khi cách thật nhiều năm, cô gái kia đã trở thành bạn gái của cậu ta?
Sau khi Cố Diễm và Khâu Lê kết thúc cuộc trò chuyện, anh lơ đãng nhìn về phía Miêu Thanh, thấy Miêu Thanh đang xuất thần nhìn anh.
"Làm sao vậy?"
Miêu Thanh: "Hiện tại bạn gái của cậu là..."
Cố Diễm biết Miêu Thanh muốn nói gì, "Ừ, là cô ấy."
Miêu Thanh a một tiếng, "Gu thẩm mỹ hiện tại của cậu thật là không dám gật bừa."
Trước kia cậu ta thưởng thức phụ nữ độc lập thành thục lại biết tiến thối, từ khi nào lại bắt đầu hứng thú với một tiểu nha đầu?
Cùng nữ nhân ấu trĩ ở cạnh nhau lâu rồi, chỉ số thông minh của cậu ta đều thẳng tắp giảm xuống.
Ánh mắt của Cố Diễm lãnh đạm đi rất nhiều.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thu Thu đã biến thành một người ai cũng không thể nói được.
Trước kia anh cũng không sẽ cãi cọ với ai về chuyện tình cảm, lãng phí thời gian cùng tâm tình.
Hôm nay, thế mà anh lại so đo.
Một lát sau, anh nói: "Ở trong mắt đàn ông, phàm là nghiêm khắc dựa theo thẩm mỹ tiêu chuẩn mà tìm bạn gái, rất ít có thể sinh ra phản ứng hoá học mãnh liệt, sẽ không để tâm đến."
Dừng lại anh tiếp tục nói: "Sở dĩ đàn ông trên đời này có khả năng đều sẽ mắt què tâm hạt một lần, đây là phụ nữ các cậu thường treo ở bên miệng, cái gọi là tình yêu."
Miêu Thanh nghe không hiểu.
Cô cảm thấy người ngồi trước mặt mình không phải là Cố Diễm, giống như cậu ta đã bị hoán đổi linh hồn.
Cố Diễm bảo Miêu Thanh: "Ăn cơm đi."
Sau đó chính mình cũng cúi đầu ăn cơm.
Thời gian còn lại, trên bàn cơm đều là trầm mặc.
Bữa cơm này, Miêu Thanh tiêu hóa không xong.
Mà giờ phút này Khâu Lê ở Tiểu Thành xa xôi kia.
Cô đang cùng Trần Lập Đông ở một nhà hàng nhỏ xào rau, hương vị thơm nức mũi, còn có một chút cay.
Nhưng mà cô ăn rất ngon.
Ăn xong, cô uống một lần hai chén nước lớn.
Vừa rồi lúc không cẩn thận ăn đến một lát gừng, cô liền nhớ tới Cố Diễm, nếu là anh ngồi ở bên cạnh, mấy miếng gừng này đều sẽ được anh ăn.
Cô còn có thể được một cái hôn.
Ăn cơm xong, Khâu Lê đem rương hành lý tới khách sạn trước, lại vội vã cùng Trần Lập Đông đi đến nhà máy sản xuất.
Trên đường đi, Khâu Lê nhìn xuống đồng hồ trên tay, đã là canh hai.
Hỏi Trần Lập Đông: "Lúc này nhà máy có thể là đang nghỉ trưa hay là làm việc?"
Trần Lập Đông: "Mùa hè là thời điểm ngành sản xuất vội nhất, đặc biệt là đồ uống, giữa trưa nắng đều phải giao hàng hóa, làm sao có thời gian để ngủ."
Khâu Lê gật đầu.
Nhà máy có kho hàng, trong kho có ba bốn ngàn bình, chất đầy vài nhãn hiệu đồ uống, còn có các loại rượu.
Thời điểm cô đến, vừa vặn nhân viên đang dọn đồ uống vào rương hàng hóa, mồ hôi ướt đẫm, dáng vẻ nhìn như