Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTriệu Tiêu Quân như thế nào cũng chưa nghĩ đến, tập đoàn hai nhà sẽ không theo lẽ thường mà ra bài như thế.
9 giờ 1 phút, Weibo chính thức của tập đoàn Trung Doãn phát thông báo, nói là đã liên lạc với phòng kỹ thuật của Phương Vinh, BUG rất nhanh có thể được giải quyết.
Đồng thời cũng làm sáng tỏ tất cả đều không phải giống với phỏng đoán của bên ngoài, tập đoàn hai nhà căn bản không có tồn tại mâu thuẫn, hoặc là tầng cấp cao phát sinh tình huống giằng co như vậy.
Cuối cùng là nói lời xin lỗi thành khẩn đối với người chơi di động R129.
Kết quả ở mười phút sau, Weibo chính thức của Phương Vinh phát một động thái mới:
【 lần này BUG xuất hiện chỉ là ngẫu nhiên, R129 là hệ liệt mới, mới vừa đưa ra thị trường mấy ngày, Phương Vinh sẽ không lấy sản phẩm cao cấp của chính mình ra vui đùa, ảnh hưởng đến việc tiêu thụ.
Trước giữa trưa hôm nay BUG sẽ được chữa trị toàn bộ.
Tại đây, chúng tôi thành thật xin lỗi các khách hàng, cho các bạn gặp phiền phức, hi vọng thông cảm!】
Lúc Triệu Phương Châu đi vào, Triệu Tiêu Quân đang ngồi ở bàn làm việc nhìn vào màn hình máy tính mà ngây người.
Tiếng mở cửa cũng không nghe thấy.
Triệu Phương Châu ngồi xuống đối diện với Triệu Tiêu Quân, ấn ấn ấn đường.
Lúc này Triệu Tiêu Quân mới nhìn đến anh trai, biết chính mình đã chọc đến phiền toái, rồi lại không biết muốn đi giải thích như thế nào.
Triệu Phương Châu nhìn về phía cô ta: "Em đã hạ một bước nước cờ dở, em có biết hay không!"
Triệu Tiêu Quân mấp máy môi, không lên tiếng.
Triệu Phương Châu giận dữ: "Cố Diễm là người nào? Dung Thâm lại là người nào? Bọn họ sẽ để cho người khác dắt mũi mình sao? Đối với bọn họ, mặt mũi thật không đáng một đồng, ích lợi mới là hết thảy. Mặc kệ khi nào, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn cách làm có lợi nhất cho chính mình."
Triệu Tiêu Quân rốt cuộc cũng mở miệng: "Thực xin lỗi."
Triệu Phương Châu thở dài, "Em không cần nói xin lỗi với anh, ba đều bị em làm cho tức chết rồi."
Dừng lại, Triệu Phương Châu nhịn không được còn nói thêm: "Loại châm ngòi hai tập đoàn này, đắc tội cả hai bên đều không tốt, phàm là người có đầu óc đều sẽ không làm, em nói em..."
Nửa câu sau đều bị nghẹn trong cổ họng, nói ra không được.
Triệu Tiêu Quân: "Em không nghĩ tới Khâu Tây Văn sẽ đột nhiên nhảy vào."
Cô ta ngàn tính vạn tính, mà lại đem Khâu Tây Văn quên mất.
Thực ra Weibo này của cô ta không đủ để gây ra sóng to gió lớn, nhiều lắm là làm cho tập đoàn hai nhà sinh ra hiềm khích, làm cho Khâu Lê bị kẹp ở bên trong.
Nói không chừng còn sẽ khiến cho Khâu Lê cùng Cố Diễm có mâu thuẫn.
Nhưng nào biết đâu rằng còn có một Khâu Tây Văn.
Thế nhưng Khâu Tây Văn không màng hình tượng mà ở trên mạng công khai mắng Triệu Tiêu Quân.
Chờ cô ta ý thức được, tình thế đã trở nên nghiêm trọng đã không có cách nào khống chế.
Cổ họng Triệu Phương Châu phát khô, lửa giận đầy mình, anh ta đứng dậy cầm bình nước đá, vặn ra uống hơn nửa bình.
Ép xuống lửa giận: "Em không chỉ không nghĩ đến Khâu Tây Văn, em còn xem nhẹ đối thủ cạnh tranh của chúng ta! Chẳng lẽ em không biết sau khi Trung Doãn nhập tài chính vào công ty chúng ta, đối thủ cạnh tranh của chúng ta bắt đầu sợ hãi, sợ chúng ta có hậu thuẫn tài chính, sẽ chiếm trước thị trường của bọn họ?"
Nói xong, Triệu Phương Châu bất đắc dĩ a một tiếng, "Bọn họ đều hận không thể tìm mọi cách cho chúng ta làm lớn chuyện. Mặt khác tin tức tung ra, kết quả là em đang khen ngược, trực tiếp đưa cho người khác dẫm vào!"
Triệu Tiêu Quân mấp máy môi, lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống đi.
Mặc kệ giải thích cái gì, đều có vẻ vô lực lại dư thừa.
Triệu Phương Châu nhìn Triệu Tiêu Quân: "Nhưng thật ra em nên nói một tiếng!"
Triệu Tiêu Quân: "Em nên nói cái gì? Nói nhiều sai nhiều!"
Cô ta không khỏi cắn môi, "Em không nghĩ tới Khâu Tây Văn sẽ bất kể hậu quả mà công khai mắng em."
Triệu Phương Châu: "Khâu Tây Văn làm như vậy nhìn qua giống như là một người phụ nữ không có đầu óc, kỳ thật ai cũng không cho rằng cô ta thông minh, đây là Khâu Tây Văn trực tiếp đem sự tình làm lớn, buộc Cố Diễm phải lựa chọn."
Triệu Tiêu Quân cười lạnh một tiếng.
Đúng vậy, Khâu Tây Văn tàn nhẫn nhất.
Làm cho Cố Diễm lựa chọn, đánh vào mặt cô ta, bảo vệ Khâu Lê.
Còn hóa giải nguy cơ của tập đoàn hai nhà.
Chỉ một hành động mà đạt được ba mục đích.
Triệu Phương Châu nhắc nhở cô ta: "Buổi sáng anh gọi điện thoại cho Cố Diễm, anh rất ít khi thấy cậu ta phát giận lớn như vậy, em nên ngẫm lại kế tiếp em muốn giải thích với Cố Diễm như thế nào."
Triệu Tiêu Quân: "Em sẽ xử lý tốt, bảo đảm Cố Diễm sẽ không trách em."
[Chị tự tin ghê nhờ =)) ]
Triệu Phương Châu nghi hoặc, hỏi: "Em chuẩn bị làm như thế nào?"
Triệu Tiêu Quân: "Đừng hỏi, làm thế nào lòng em hiểu rõ, dù sao sẽ không liên lụy đến công ty."
Dừng lại cô ta nói với Triệu Phương Châu: "Ngày mai em sẽ đi tìm Cố Diễm."
Khâu Lê đang ở Tiểu Thành xa xôi kia.
Đầu tiên thấy được nội dung official weibo của hai nhà, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lại nghĩ đến câu nói Cố Diễm vừa nói: Anh coi như không nghe được. Trong lòng cô có chút phát đau.
Trước kia cô tổng cảm thấy, đoạn tình cảm này, cô rất hèn mọn, bởi vì cô yêu quá nhiều, hãm đến quá sâu.
Nhưng từ lúc ở bên nhau, Cố Diễm đối với đoạn tình cảm này còn trả giá nhiều hơn cô.
Cũng có thể, tình yêu của anh đối với cô không bằng cô đối với anh, nhưng luận về tình cảm sâu đậm thế nào, có lẽ bọn họ rất giống nhau.
Cô dính theo Cố Diễm nhiều năm như vậy, tuy rằng lúc nhỏ anh rất phiền cô, nhưng khi anh lớn hơn một chút, đối với cô cực kỳ có kiên nhẫn.
Sau đó, cô cũng trưởng thành, mà Cố Diễm so với trước kia còn vội hơn, đi khắp nơi trên thế giới.
Điện thoại hơn phân nửa đều vào trạng thái không thể chuyển được.
Cô đối với anh cũng có tình yêu nam nữ, bởi vì chột dạ, thật sự không thể giống như lúc còn niên thiếu để mà không hề cố kỵ dán lấy anh.
Dần dần liên hệ liền dần dần thiếu.
Có đôi khi một hai tháng cô đều không nhìn thấy anh một lần.
Nhưng chỉ cần anh ở Bắc Kinh, cô đều nghĩ cách có thể cùng anh ngẫu nhiên gặp được.
Nhưng số lần gặp được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thời gian yêu thầm như vậy, cô đã qua ba bốn năm.
Lại sau đó, cô liền rời khỏi cái vòng luẩn quẩn kia...
"Khâu tổng, cô ở đây chờ, tôi đi lái xe."
Trần Lập Đông không biết khi nào đã đứng ở bên cạnh cô.
Suy nghĩ bị đánh gãy, Khâu Lê gật đầu, nói được.
Trần Lập Đông lại kiến nghị: "Buổi sáng chúng ta đi đến siêu thị gần trường học, học sinh nghỉ, buổi sáng bọn họ tương đối thanh nhàn, có thời gian nói chuyện với chúng ta."
Khâu Lê: "Được, cái này cậu sắp xếp."
Gần trường học có một cái siêu thị đều nằm ở mặt đường, không thể dừng xe, Trần Lập Đông tìm một bãi đỗ xe gần đó, đem xe đỗ xong, cùng Khâu Lê đi bộ qua.
Trần Lập Đông lo lắng nói: "Trời nóng như vậy, cô có chịu nổi không?"
Khâu Lê: "Tôi không thành vấn đề."
Sau đó cô cười: "Hiện tại nếu không khổ, sang năm phải ăn nước mắt."
Nếu cô lại không nỗ lực, công ty chống đỡ không được đến sang năm.
Công ty quá nhỏ, cái gì cũng chưa đi vào quỹ đạo, quản lý càng không hoàn thiện, chính cô lại không nắm giữ thị trường, cũng chỉ có thể đóng cửa.
Bọn họ đi từ xa đến gần, thăm hỏi từng nhà.
Ở bên này là trường tiểu học, các siêu thị gần đó rất nhỏ, giống như quầy bán quà vặt ở trước kia.
Các loại đồ ăn vặt.
Ông chủ cùng bà chủ là một đôi vợ chồng gần năm mươi tuổi, đang sắp xếp hàng hóa lên kệ hàng.
Trần Lập Đông đưa ra danh thiếp, thuyết minh ý đồ đến đây.
Ông chủ rất nhiệt tình, lấy ghế cho bọn họ ngồi.
Một bên theo chân bọn họ nói chuyện, một bên xếp hàng hóa.
Trần Lập Đông hỏi ông chủ có muốn thông qua công ty của bọn họ đặt hàng.
Ông chủ lắc đầu, nói rất nhiều với Trần Lập Đông.
Lúc này trước cửa chạy tới chiếc xe điện ba bánh, trên xe đều là bia.
Ông chủ nói với Trần Lập Đông, hàng hóa được đưa tới, bảo Trần Lập Đông cùng Khâu Lê nghỉ ngơi một chút, nhường chỗ cho ông chất đống bia kia.
Trần Lập Đông đợi ông chủ làm việc xong.
Bởi vì vừa rồi ông chủ nói tiếng địa phương, nên Khâu Lê không hiểu lắm, hỏi Trần Lập Đông ông chủ có ý gì.
Trần Lập Đông nhỏ giọng giải thích một lần: "Ông chủ nói, bọn họ không quen dùng APP của công ty chúng ta, cũng không muốn dùng. Ban đầu dùng qua một lần, kết quả đơn đặt hàng xong, hàng hóa vài ngày sau mới được đưa tới, làm chậm trễ việc buôn bán của bọn họ."
Khâu Lê gật đầu: "Chúng ta vận chuyển hàng hóa đến trễ phải không?"
Trần Lập Đông: "Ừ, không thể đúng lúc. Cô cũng thấy rồi, tựa như cái siêu thị nhỏ này, trừ bỏ rượu, bán nhiều nhất chính là đồ ăn vặt cho con nít."
Trần Lập Đông chỉ chỉ trên kệ để meo meo tôm điều: "Cô nhìn thấy không, một bao tôm điều lớn như vậy, bên trong có mười bao nhỏ, học sinh đều mua từng bao nhỏ, khả năng đủ cho mấy ngày, cho nên ông chủ sẽ không lấy quá nhiều, chiếm vị trí, chiếm thêm tiền."
Khâu Lê lẳng lặng nghe, ý bảo anh tiếp tục.
Trần Lập Đông: "Một bao tôm điều lớn chỉ có mấy đồng tiền, mỗi bao lớn khả năng lợi nhuận chỉ có 5 đồng tiền, liền tính ông chủ mỗi lần lấy 5 bao, bán ra chỉ mới được 25 đồng tiền, cô nói thương nhân có ngốc sao, liền vì hơn hai khối tiền này, đề chuyên viên nghiệp vụ làm một chuyến?"
Anh tiếp tục nói: "Đối với ông chủ mà nói, cũng phiền, đơn đặt hàng xong, nhưng bên kia mấy ngày sau mới giao hàng, làm chậm trễ việc buôn bán của ông ấy, cho nên rất nhiều chủ tiệm, đều tự mình đạp xe đến chỗ bán sỉ lấy hàng, ví dụ như buổi sáng meo meo tôm điều bán xong rồi, ông chủ đạp xe đi lấy hàng, cũng sẽ không chậm trễ cho học sinh mua lúc tan học giữa trưa."
Khâu Lê hỏi Trần Lập Đông: "Ở huyện thành này đại khái có bao nhiêu siêu thị hoặc là quầy bán quà vặt download APP của chúng ta?"
Trần Lập Đông: "Đại khái có một phần mười như vậy đi."
Biểu cảm Khâu Lê hơi ngưng trọng, suy nghĩ một lát nói: "Bắt đầu từ tháng sau, chúng ta bắt