Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quânkĩ, Cố Diễm nói: "26, không nhỏ, nhưng trong tiềm thức em cảm thấy em có thể tùy hứng lợi dụng quan hệ nhà em để đi phát triển Dung Tư, cũng không cần suy xét hậu quả bởi vì chắc chắn có người sẽ thu thập cục diện rối rắm cho em, là ba của em hoặc là anh trai em."
Khâu Lê hơi há miệng, cuối cùng cô cũng chưa nói cái gì.
Vòi nước đang chảy ào ào.
Cố Diễm liếc nhìn cô một cái, thấy máy pha cà phê không có đặt ở vòi nước.
Cố Diễm cũng không lên tiếng.
Có chút trầm mặc ngắn ngủi.
Khâu Lê nói: "Anh cứ nói đi, em đang nghe đây."
Ánh mắt Cố Diễm trầm trầm, nhưng vẫn nói: "Thu Thu, đầu tư không có phân chia đúng sai, chỉ có thu lại cao hay thấp, nếu em không dựa vào trong nhà cái gì, bằng chính bản lĩnh của em đi phát triển Dung Tư, kết quả mô hình B2B thu được không có tốt, cũng không ai oán trách em cái gì."
Lần đầu tiên anh có kiên nhẫn nói nhiều như vậy.
Thấy cô còn nghiêm túc nghe, anh lại nhiều lời hai câu: "Nhưng hiện tại em đang tiêu chính là tiền của nhà em, hai trăm triệu đều không có, tiền không phải gió to quát tới."
Tựa như châu ngọc.
Một vừa hai phải[1], Cố Diễm nhìn đồng hồ, ngước mắt nói với cô: "Anh đi lên lầu tìm anh trai em bàn công việc, dụng cụ pha cà phê rửa xong sau đó phơi khô là được."
[1] Một vừa hai phải: ở mức độ vừa phải.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Khâu Lê vẫn luôn nghe, không phản bác, cũng không giải thích.
Cái gì cô cũng chưa nói.
Nhưng trong lòng lại phát đau.
Cô ở trong lòng anh, đại khái vĩnh viễn đều là hình tượng kia.
Tùy hứng, ấu trĩ, không có chí tiến thủ.
Thậm chí là... Không biết đúng sai.
Buổi tối cuối tuần.
Khâu Lê biết buổi tối ba cô sẽ trở về, cô thu thập hành lý ngồi ở phòng khách chờ.
9 giờ rưỡi, Khâu Trọng Khải mới về đến nhà.
Bảo mẫu đã sớm nói với ông, mấy ngày nay Thu Thu vẫn luôn ở nhà.
Ông còn âm thầm vui vẻ, rốt cuộc con gái cũng biết tiền không dễ kiếm, lạc đường thì biết quay lại.
Sự tình bên Hongkong còn chưa xử lý xong, ông giao cho cấp dưới trước hết ông liền trở về.
Kết quả là trên đường từ sân bay trở về, bảo mẫu lại gọi điện thoại cho ông, nói Thu Thu đã thu thập hành lý chuẩn bị dọn ra ngoài ở.
Nháy mắt tâm trạng ông đã lạnh đi.
Lúc trước cô rời nhà ra ngoài một tháng, cái gì cũng không mang giống như là đi giải sầu.
Thế nhưng lần này lại đi thật.
Lần trước bỏ nhà đi, đã hơn một tháng Khâu Lê không có gặp ba cô.
Nghe ở cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu.
Khâu Trọng Khải không cảm xúc nhìn cô một cái, làm bộ cái gì cũng không biết, không chút để ý nói: "Con đã biết quay về rồi?"
Ông ngồi xuống sô pha đối diện với cô.
Khâu Lê cũng không có tâm tư cãi nhau cùng ba mình, lấy thẻ ngân hàng từ trong bóp da ra để lên mặt bàn.
Những thẻ này đều là của ba mẹ cho cô, còn có hai thẻ đen cùng một thẻ phụ.
Về sau cô sẽ không đụng đến một đồng nào của nhà mình nữa.
Khâu Trọng Khải nhìn mấy tấm thẻ trên bàn, biết Khâu Lê lúc này đã đâm đầu vào tường không quay đầu lại, nhưng vẫn không nhịn được khuyên một câu: "Con có biết mô hình B2B khó làm thế nào không?"
Biểu cảm Khâu Lê nhàn nhạt, bởi vì đau sinh lý một chút tinh thần đều không có, cô nói: "Nếu là dễ làm, ai làm cũng đều có thể thành công, ba cảm thấy con sẽ tiếp tục làm sao?"
Cho nên đây là đường sống, không có thương lượng.
Khâu Trọng Khải xoa xoa huyệt Thái Dương, nhịn không được mà thở dài trong lòng.
Ông có tiếng là cưng chiều con gái, trước kia Thu Thu từ trên trời xuống đất, ông đều dung túng cho cô.
Nửa năm trước, cô một lòng phải làm B2B, ông không đồng ý nhưng cũng coi như là thừa nhận, cho cô một ít vốn không nhỏ để cô gây dựng sự nghiệp.
Lúc đó ông nghĩ, mặc kệ thất bại hay thành công, cô sử dụng xong số tiền này thì sẽ thu tay lại không tiếp tục nữa.
Kết quả sau khi dùng để gây dựng sự nghiệp xong, cô còn muốn phát triển Dung Tư.
Vì việc này, bọn họ thật sự không thoải mái, nhưng cũng không đành lòng giội nước lã vào cô.
Vì thế lại tiếp tục tài trợ cho Dung Tư.
Mắt thấy một trăm triệu lập tức đốt cho Dung Tư , nhưng vẫn không có cái gì khởi sắc