Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrong lúc nhất thời trái tim Khâu Lê không giữ được bình tĩnh, thình thịch đập nhanh.
Ánh mắt cô đụng vào ánh mắt của Cố Diễm, cùng nhau dây dưa.
Đôi mắt cô chớp chớp.
Lại chớp chớp.
Trước kia, cô tổng cho rằng, Cố Diễm là một cây vạn tuế lâu năm, sẽ không là loại đàn ông hay nói lời âu yếm.
Nhưng cái gì từ chính miệng anh nói qua, tất cả đều làm cho người khác động lòng.
Cố Diễm thấy cô đang ngây người, biết là trong lúc nhất thời cô cũng chưa tiêu hóa được lời nói của anh.
Anh rất có kiên nhẫn, gằn từng chữ một lặp lại một lần: "Tên của anh nằm trên hộ khẩu của em, hoặc là tên của em nằm trên hộ khẩu của anh, em muốn chọn cái nào?"
Khâu Lê: "Em..."
Ý tứ là chúng ta đi lãnh chứng có phải không?
Cố Diễm duỗi tay lấy trên tủ đầu giường ra một cái đồng hồ, nhìn xem: "Cho em thời gian 60 giây suy nghĩ, hiện tại bắt đầu tính giờ."
Khâu Lê: "..."
Dường như là đang nằm mơ.
Ngón tay cô nhẹ nhàng cào cào cằm anh, Cố Diễm: "Thế nào?"
Khâu Lê nhắc nhở Cố Diễm: "Anh... Không cần làm công chứng tài sản sao?"
Anh cũng sẽ nhận được tiền của Phương Vinh.
Ấn đường Cố Diễm nhíu lại, "Như thế nào, em còn tính toán ly hôn?"
Khâu Lê: "..."
Đương nhiên là không phải.
Nhưng... cô không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để biểu đạt.
Cố Diễm chỉ chỉ vào nhẫn, có chút bất mãn nói: "Lúc ấy anh đeo nhẫn vào tay em, anh nhớ rõ anh đã nói một câu, em quên rồi?"
Khâu Lê lắc đầu: "Đều nhớ rõ."
Lúc ấy Cố Diễm nói: Đeo nhẫn của anh, đời này cũng chỉ có thể đi cùng anh.
Cố Diễm cất đồng hồ: "Đã hết giờ, cho anh đáp án đi."
Khâu Lê: "..."
Cô cảm thụ được tâm tình bị bức hôn một lần.
Thật tốt.
Khâu Lê ngồi quỳ lên, ôm lấy cổ anh: "Em muốn làm chủ hộ."
Cố Diễm cười, duỗi tay đem cô thu vào trong ngực.
"Hộ khẩu để ở chung cư của em?"
Khâu Lê gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước làm hộ khẩu xong em vẫn luôn để nó ở chung cư."
Mua phòng ở bên này, cô liền đem hộ khẩu từ trong nhà dời ra, cho chính mình thành chủ hộ.
Cố Diễm cũng vậy.
Lúc trước hai người cũng là đi cùng đồn công an để làm sổ hộ khẩu.
Lúc ấy cô liền nghĩ sâu xa, khi nào mời có thể đem hai sổ hộ khẩu hợp lại thành một thì tốt rồi.
Cố Diễm: "Ừ, lãnh chứng xong, anh liền đem hộ khẩu của mình dời đến hộ khẩu của em."
Khâu Lê đắc ý cười, sau đó đem mặt chôn ở trong lồng ngực Cố Diễm, cười ra tiếng.
Cằm Cố Diễm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, "Em từ Thanh Đảo trở về, chúng ta sẽ đi gặp gia trưởng sau đó liền đi lãnh chứng."
Khâu Lê: "..."
Cô từ trong lồng ngực anh chui ra, đôi mắt hạnh trừng to.
Kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy?"
Cố Diễm hỏi lại: "Anh đã 32 tuổi, mấy tháng nữa là 33, em muốn anh chuẩn bị đến 40 tuổi mới lãnh chứng sao?"
Khâu Lê: "..."
Cũng đúng.
Kỳ thật cô cũng không còn nhỏ.
27.
Lãnh chứng gặp gia trưởng xem như tạm thời đã được định ra.
Cố Diễm hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn cái gì một chút.
Khâu Lê: "Sủi cảo đi."
Nấu sủi cảo so với mấy món ăn khuya khác nhanh hơn, lại còn không phiền toái.
Lúc sau Cố Diễm đi đến phòng bếp, Khâu Lê vào phòng tắm tắm xong.
Lúc ra tới, chuông điện thoại hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Cô đi đến mép giường nhìn vào màn hình cuộc gọi đến.
Ghi chú là chị .
Cô vội vàng không ngừng bắt máy, rốt cuộc cô cũng đã được kéo ra khỏi sổ đen.
"Chị, em nhớ chị muốn...".
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, đã bị khâu Tây Văn xen vào: "Nghe nói em ở An Huy?"
Không cần nghĩ cũng biết là tra nhị nói, Khâu Lê: "Đã trở về, ngày mai em liền đi Thanh Đảo."
Khâu Tây Văn: "Buổi sáng thứ hai 11 giờ đi sân bay Thanh Đảo đón chị."
Khâu Lê kích động hỏi: "Chị, ngày mai chị sẽ trở lại? Được được được, em nhất định..." đến sân bay sớm.
Lời nói mới nói được một nửa, Khâu Tây Văn đã đem điện thoại cắt đứt.
Khâu Lê: "..."
Bị một vạn cái tổn thương.
Nhưng mà trước tiên Tây Văn có thể trở về, cái thương tổn này lại nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Ném điện thoại xuống, cô ở trên giường lăn qua lăn lại.
Lại nghĩ tới cái gì, cô lấy di động qua, gửi cho Thẩm Nghiên một tin nhắn: 【 mang anh đi Thanh Đảo ăn hải sản nha. 】
Thẩm Nghiên: 【 ăn không nổi. 】
Khâu Lê: 【... em mời khách nha ~】
Thẩm Nghiên: 【 nói đi, lại muốn anh giúp em làm chuyện xấu gì phải không? 】
Khâu Lê: 【 đừng lấy cái lòng dạ hẹp hòi của anh mà đặt vào em, chỉ là em muốn mời anh ăn cơm thôi nha, mấy ngày kế tiếp bọn em đều ở Thanh Đảo, thuận tiện chúng ta cùng tụ họp. 】
Thẩm Nghiên: 【 anh không ở Bắc Kinh, hiện tại đang ở Thượng Hải, mấy ngày nay tương đối vội. 】
Khâu Lê suy nghĩ, dù sao Tây Văn cũng còn phải về Bắc Kinh, cũng không vội.
Trả lời Thẩm Nghiên: 【 được đi, chờ anh vội xong chúng ta ở Bắc Kinh tụ họp. 】
"Thu Thu? Sủi cảo xong rồi."
"Tới đây."
Khâu Lê buông di động, liền chạy tới nhà ăn.
"Tắm rửa lâu như vậy?" Cố Diễm đem chiếc đũa đưa cho cô.
"Gọi điện thoại với chị của em, thứ hai chị ấy đến Thanh Đảo."
Cố Diễm hơi giật mình: "Tây Văn đi Thanh Đảo làm cái gì?"
Khâu Lê khoe khoang nói: "Đương nhiên là đi thăm em nha."
Cô cắn sủi cảo một ngụm, nửa kia dư lại đưa vào trong miệng Cố Diễm.
Nuốt xuống sủi cảo, Cố Diễm hỏi Thu Thu: "Sao Tây Văn lại trở về vào lúc này? Lúc trước anh nhớ rằng cô ấy nói với em cuối tháng mới trở về."
Khâu Lê lắc đầu: "Chị ấy không nói, khả năng công việc vội xong rồi, liền bay trở về."
Khâu Lê đang tập trung ăn sủi cảo, cũng không bận tâm đến biểu tình của Cố Diễm.
Cố Diễm có suy nghĩ.
Đại khái là không đơn giản như vậy.
Tập đoàn Phương Quân vừa mới chính thức tuyên bố Triệu Tiêu Quân đảm nhiệm vị trí tổng giám hoạt động cho công ty B2B, ở bên này Khâu Tây Văn liền trở lại.
Tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Ăn cơm xong, tinh thần của Thu Thu lại lên nữa, cô quấn lấy Cố Diễm, không ngừng hôn anh.
Hôn cằm, hôn cả hầu kết.
Cố Diễm cũng mặc kệ cô nghịch, một tay ôm lấy eo cô, một tay cầm di động xử lý bưu kiện.
Xử lý bưu kiện xong, Cố Diễm bỏ di động xuống, ôm cô, đem cô đè ở trên sô pha.
"Còn muốn?"
Khâu Lê lắc đầu, không muốn.
Thân thể cô mệt.
Chỉ là muốn hôn anh.
Cố Diễm hôn hôn đôi mắt cô, "Bảo bảo, thực xin lỗi."
Khâu Lê không hiểu ra sao, "Thực xin lỗi em cái gì?"
Làm cô quá mệt mỏi?
Cố Diễm: "Anh không tham gia lễ tốt nghiệp nhà trẻ của em."
Khâu Lê: "..."
Cố Diễm nhìn cô, lại nhìn không ra tia khổ sở nào trong mắt cô.
Đúng là đồ vô tâm vô phổi.
Đại khái là đã sớm không nhớ rõ.
Nhắc nhở cô: "Em quên rồi?"
Khâu Lê híp mắt lại, hỏi ngược lại: "Anh không đi?!"
Cố Diễm không hiểu: "Sao?"
Anh thật sự không đi, chẳng lẽ cô nghĩ lầm là anh có đi?
Khâu Lê giận sôi máu, "Trước khi lên sân khấu em cũng không thấy được anh, sau đó buổi biểu diễn kết thúc, em đi tìm ba mẹ, cũng không thấy được anh, chị của em nói anh còn phải học bù, xem xong buổi biểu diễn của em xong là đi rồi."
Thì ra là chị gái sợ cô khổ sở, cố ý lừa cô.
Khâu Lê đánh Cố Diễm vài cái, "Vì cái gì anh lại không đi? Thực phiền em có phải hay không? Không thích xem em khiêu vũ phải không?"
Thần sắc Cố Diễm phức tạp.
Sớm biết rằng như vậy anh sẽ không lắm miệng mà hỏi việc này.
Giải thích với cô: "Thời điểm anh nhận được thư đã là tháng chín."
Khâu Lê không thuận theo cũng không buông tha, không nói lý nói: "Nếu mà anh nhận được vào tháng sáu, nói không chừng cũng sẽ không đi."
Cố Diễm: "..."
Khâu Lê lại lôi kéo cổ áo anh: "Đêm nay anh không được lên giường."
Cố Diễm cúi đầu lấp kín cái miệng đang lải nhải kia, duỗi tay vén