Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânBên ngoài sấm chớp vẫn còn vang rền, Cố Diễm vẫn như cũ, để mặt Thu Thu chôn chặt trong lồng ngực anh, anh che lại hai tai của cô.
Khâu Tây Văn nhìn cảnh này trước mặt, nháy mắt liền bừng tỉnh.
Những hình ảnh quen thuộc cứ hiện lên trong đầu, như một cuốn phim truyền hình.
Cái ôm lần đầu của cô và Thẩm Nghiên rất giống với Cố Diễm và Thu Thu bây giờ.
Lúc ấy cũng là mùa hè, cô và Thẩm Nghiên còn có Mạc Viễn Đông mang Thu Thu đi vườn bách thú chơi.
Tình huống cũng giống với ngày hôm nay, đột nhiên có mưa to gió lớn.
Bọn họ cũng không mang theo ô, Mạc Viễn Đông kéo Thu Thu chạy về hướng nhà vệ sinh bên kia.
Cô cũng nhanh chóng chạy đi trú mưa, nhưng bị Thẩm Nghiên kéo lại.
Trên đầu chớp bỗng nhiên loé lên, sau đó chính là tiếng sấm.
Đứng ở ngoài trời, cô vẫn có chút sợ hãi không nói nên lời.
Sau đó cô bị Thẩm Nghiên ôm vào trong ngực.
Tiếp theo sét có đánh hay không đánh, cô cũng không hay biết.
Bởi vì Thẩm Nghiên bắt đầu hôn cô, lần đầu tiên hôn môi, cô có chút thở không được.
Toàn bộ trong đôi mắt trong lòng cô đều là Thẩm Nghiên, ngoài anh ra toàn bộ đều là dư thừa, không nhìn thấy, không nghe được, cảm giác cũng không có.
Mười sáu tuổi điên cuồng với tình yêu, thuộc về cô và Thẩm Nghiên.
Ngày đó mưa xối xả, cô và Thẩm Nghiên như hai kẻ điên, ở dưới mưa mà vong tình ôm hôn.
Hai người bị mưa xối cho ướt.
Cô nhớ cô đã nói một câu: "Thẩm Nghiên, quần áo của em ướt hết rồi."
Sau đó Thẩm Nghiên lấy áo sơ mi của mình che đầu cho cô, rõ ràng là áo sơ mi của anh cũng đã ướt đẫm, phía dưới vạt áo nước đã chảy xuống, cô cảm thấy đó là cái ô tốt nhất.
Cho cô một thế giới an toàn.
Sau đó, nhiều lần đầu tiên cô ghi lòng tạc dạ đều trải qua với người đàn ông này, ngay cả lần đầu chia tay cũng vậy.
Có lúc bản thân cô vẫn không rõ ràng, bọn họ yêu nhau như vậy, làm sao lại có thể chia tay?
Lúc này, ở bên ngoài quán cơm, mưa vẫn xối xả.
Lâu lâu sẽ có một tiếng sấm.
Cố Diễm buông Thu Thu ra, vuốt mái tóc rối của cô lại cho gọn gàng, hỏi: "Vừa nãy có sợ không?"
Anh ôm cô, cô còn sợ sao?
Thu Thu nhìn anh một lát, dưới đáy mắt đều là cảm xúc phức tạp, cuối cùng cô cũng không nói gì.
Cô xoay mặt hỏi Khâu Tây Văn: "Chị ở đây với em mấy ngày vậy?"
Khâu Tây Văn: "Chị về Bắc Kinh cũng không có việc gì làm, chờ em làm việc xong, chúng ta cùng nhau trở về."
Trên mặt Thu Thu có ý cười, nhưng ở giữa hai hàng lông mày lại là mây đen bao phủ.
Cô cùng Khâu Tây Văn nói chuyện phiếm, "Về Bắc Kinh em dẫn chị đi uống cà phê, có một quán hương vị không tồi, đồng thời cũng mang theo cặn bã luôn."
Theo bản năng Khâu Tây Văn nhìn sang Cố Diễm, cười hỏi Thu Thu: "Chỉ mang hai người chúng ta thôi sao?"
Thu Thu bắt đầu ăn đĩa rau: "Đúng vậy, chắc chắn cặn bã sẽ không đi, anh ấy không thể uống cà phê được."
Khâu Tây Văn: "Mộ Thời Cảnh không thích uống cà phê sao? Lúc trước không phải anh ta khoe mình đang nấu cà phê máy trên vòng bạn bè?"
Thu Thu: "Cà phê máy là do em đưa cho anh ấy, em sẽ không nấu, cho nên anh ấy sẽ nấu."
Bọn họ em một câu chị một câu, nói chuyện cũng không biết trời đất.
Cố Diễm không nói được nửa câu.
Từ đầu đến giờ ánh mắt của anh vẫn đặt trên mặt Thu Thu, có thể cô không muốn cho anh bất kỳ ánh mắt nào, vẫn nghiêng người nói chuyện với Khâu Tây Văn.
Anh yên lặng ngồi ăn hải sản, thấy đồ ngon, anh gắp sang cho Thu Thu ăn.
Mưa ở bên ngoài đã dần tạnh, bọn họ cũng ăn gần xong.
Cố Diễm nhìn cái đĩa của Thu Thu, cái mâm, đồ ăn anh gắp cho cô, cô cũng không động tới.
Khâu Lê đứng dậy: "Em xuống lầu thanh toán trước."
Cầm lấy túi tiền rồi đi xuống lầu.
Khâu Tây Văn lấy một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau khoé miệng, "Có khả năng Thu Thu đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta."
Sắc mặt Cố Diễm nghiêm túc: "Ừ."
Khâu Tây Văn: "Tính cách của Thu Thu, cậu cũng biết, con bé cực kỳ bướng, chấp niệm lại sâu, thích một người, con bé đều có thể phấn đấu quên mình, nhưng nếu một khi cậu có ý định làm mềm lòng con bé, dăm ba câu là dỗ không được."
Dừng một chút, "Tôi khuyên cậu, đầu tư B2B cho Triệu Tiêu Quân cậu nên suy nghĩ lại cho kỹ càng, cân nhắc một chút, đừng để cuối cùng cái có được không bù đắp đủ cái đánh mất."
Cố Diễm đứng dậy: "Chuyện đầu tư tôi đã quyết định."
Khâu Tây Văn cũng đứng dậy, sóng vai đi xuống lầu.
Cô xem như cũng hiểu rõ Cố Diễm, chuyện đã quyết định, đặc biệt trên phương diện làm ăn, sẽ không xử trí theo cảm tính.
Cái hiện tại cô quan tâm chính là: "Vậy Thu Thu phải làm sao bây giờ?"
Cố Diễm: "Tôi sẽ làm cô ấy hài lòng."
Đến chân cầu thang, Khâu Tây Văn dừng lại, nhìn anh: "Nếu như con bé cãi nhau với cậu nửa năm rồi một năm, cậu xác định cậu có kiên trì không?"
Đại khái là khi Thu Thu và Triệu Tiêu Quân bắt đầu đối đầu nhau, chỉ cần một ngày hai người họ còn cạnh tranh, mỗi ngày trong lòng Thu Thu cũng sẽ không thoải mái.
Một khi không thoải mái, nhất định sẽ có chuyện.
Nếu như công ty Thu Thu chống đỡ không được, phỏng chừng cô sẽ không để yên mà náo loạn với Cố Diễm.
Cố Diễm có chút trầm mặc, "Đổi thành người phụ nữ khác tôi nhất định sẽ không kiên nhẫn như vậy, còn cô ấy tôi kiên nhẫn dỗ dành từ nhỏ đến lớn, quen rồi."
Khâu Tây Văn: "Chỉ mong là vậy."
Cũng không quên nhắc nhở anh một câu: "Nếu như cậu không kiên nhẫn được nữa, chia tay với con bé, cậu sẽ không có cơ hội quay lại, tôi đây sẽ là người đầu tiên bắt giam cậu."
Nói xong, cô cất bước xuống lầu.
Lúc xuống lầu, Thu Thu đã thanh toán xong, đang đứng ở cửa đợi bọn họ.
Cố Diễm đi tới, nắm tay cô.
Thu Thu lui về phía sau một bước, tránh sang một bên.
Khâu Tây Văn lắc đầu một cái, trực tiếp đi ra cửa lớn, đi về phía ô tô.
Cố Diễm cũng không để ý thái độ của cô, lại đưa tay, bắt được cổ tay của cô.
Thu Thu liếc anh một cái, trong ánh mắt đều là lửa giận, "Thả em ra."
Bây giờ cô rất khó chịu, cũng không muốn tiếp tục che giấu tâm trạng của chính mình.
Cố Diễm nhìn cô: "Để anh nắm tay em đi hay là ôm em đi, em chọn một cái."
Lại nói thêm: "Ôm em thì trước hết anh nhất định sẽ hôn em."
Vành mắt Thu Thu đỏ lên: "....Cố Diễm, anh đừng có bắt nạt người khác."
Cố Diễm: "Anh chỉ bắt nạt em."
Nói xong, anh dắt tay cô đi ra ngoài.
Thu Thu muốn tránh khỏi tay anh, thế nhưng không gõ ra được.
Lúc hai người bọn họ ra ngoài, phát hiện ô tô đã bị lái đi.
Cố Diễm: "..."
Lấy di động gọi cho Khâu Tây Văn: "Chị ở đâu?"
Khâu Tây Văn: "Tôi mệt, sai múi giờ nên về khách sạn, không phải xe này để cho tôi dùng sao?"
Cố Diễm: "..."
Mưa to đã ngừng, thế nhưng bầu trời còn lác đác mưa rơi.
Anh kết thúc cuộc trò chuyện, cầm di động nhét vào trong túi.
Anh dắt Thu Thu quay lại quán cơm, lấy tiền mua từ ông chủ một cái ô.
Ông chủ nói cho bọn họ luôn, cũng không có gì đáng giá, lúc ra cửa , Cố Diễm vẫn lấy ra 50 đồng đặt ở quầy thu tiền.
Ra ngoài cửa, Cố Diễm kéo ô lên, nhét vào tay Thu Thu.
Thu Thu vẫn còn đang tức giận, cũng không có nhận lấy ô.
Gió vừa thổi qua, ô liền rơi xuống, rơi đến một vũng nước.
Cố Diễm nhìn cô một lát, thở dài, buông cô ra, nhặt ô lên, đi về tiệm ăn lau khô, lúc đi ra, Thu Thu đã đi xa.
Bởi vì nguyên nhân về địa hình, người ở Thanh Đảo, rất ít đi xe máy.
Buổi trưa vẫn còn mưa, trên đường đi chỉ có một