Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCố Diễm quấn lấy lưỡi cô, dùng sức mút vào, đầu lưỡi cô vẫn còn nhàn nhạt hương vị của kem cây.
Thân mật nhiều lần, lá gan Khâu Lê cũng bắt đầu lớn, cô đưa tay kéo áo sơ mi anh từ trong quần lôi ra ngoài, từng chút một mở khuy áo sơ mi của anh ra.
Hai tay cô lướt từ bụng của anh đi thẳng lên trên.
Đến hai vị trí trước ngực thì nhẹ nhàng bóp một cái.
Cố Diễm: "..."
Dở khóc dở cười.
Lúc này, trên cửa sổ xe, mưa rơi bùm bùm.
Trời mưa.
Mấy ngày nay Bắc Kinh mưa rất nhiều.
Trong chốc lát, những giọt mưa hội tụ thành màn mưa.
Bên ngoài xe trời trắng xoá.
Trong tình cảnh này, cảm thấy nên làm một cái gì đó.
Khâu Lê nhích người về phía sau, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn trước ngực Cố Diễm.
Cả người cố diễm liền tê dại, chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Cô ngửa đầu, nghịch ngợm hỏi: "Thoải mái không?"
Cố Diễm: "..."
Cúi đầu cắn chóp mũi của cô, giọng nói khàn khàn: "Ngoan, đừng nghịch."
Cô không tiếp tục hôn, nhưng hai tay vẫn còn tiếp tục, chơi vui đến không biết trời đất.
Cố Diễm đều có phản ứng, hô hấp không khỏi tăng lên.
Bởi vì đang ở dưới lầu công ty, trời lại mưa to, Khâu Lê cũng không dám quá phận, thời gian đỗ xe ở đây cũng không được lâu, cô liền rời khỏi người Cố Diễm.
Chuẩn bị trèo lên ghế lái.
Cố Diễm nói: "Để anh lái xe."
Khâu Lê không nghe, "Không phải em đã nói, từ nay về sau em chính là tài xế tư nhân của anh."
Cô ngồi xong, kéo đai an toàn.
Cố Diễm bắt đầu cài lại khuy áo, dáng vẻ như đang bị khi dễ.
Khâu Lê quay đầu lại, cười hỏi: "Ông chủ, ngài muốn đi đâu đây?"
Cố Diễm ngước mắt, đùa giỡn nói: "Đi đến nơi phong hoa tuyết nguyệt(*), có thể bà xã của tôi vẫn chưa biết đến nơi đó."
(*)Phong Hoa Tuyết Nguyệt Trong Tín Ngưỡng Trung Quốc Cổ nhân vẫn thường xem phong hoa tuyết nguyệt là đề tài huyền mĩ trong thi ca, bích họa. Một bức tranh thanh nhã tuyệt sắc trong sự mê hoặc của đêm. Ánh trăng tấm đẫm cảnh bật cỏ cây, len vào đó một chút gió hiu hiu, là những tuyết hoa phất phới bay như mê hoặc tâm hồn con người. Trong tiên cảnh ấy, lòng người dễ nảy sinh những bùi ngùi, những chiêm nghiệm, những hoài nhớ về một thời đã qua. Có kẻ tha hương lữ khách nhớ quê nhà, nhớ nước non trùng điệp, có kẻ nhớ tri âm tri kỉ một thời đàm đạo thi ca nhạc họa. Lại có kẻ nhớ về mối tình thề hẹn dưới trăng, nguyện suốt kiếp tình chung mà vẩn xa lìa.(NGUỒN: GOOGLE)
Khâu Lê: "Được."
Nổ máy, bắt đầu rời khỏi toà nhà.
Khâu Lê liếc nhìn kính chiếu hậu, không thấy được người, dặn dò anh: "Nghiêng người sang phía sau em một chút, em không nhìn thấy anh."
Cố Diễm nhích người sang bên trái.
Khâu Lê nhìn vào kính chiếu hậu thấy được anh mới cảm thấy vừa lòng.
Ô tô hoà vào dòng xe, cô chăm chú nhìn đường, ngày mưa lại bị kẹt xe.
Cô tranh thủ thời gian nhìn anh, cho anh một ánh mắt đầy mị lực.
Cố Diễm cười, hỏi: "Em làm tài xế của anh, có yêu cầu gì đối với tiền lương không?"
Khâu Lê nhẹ nhàng nắm tay lái, làm bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau trả lời anh: "Tiền lương thì không cần, anh chỉ cần ngủ với em là được."
Cố Diễm: "..."
Bị chọc cười.
Khâu Lê nhướng mày: "Sao anh lại không nói lời nào? Không vui hả?"
Cố Diễm: "...Vui
Lúc này đổi lại là Khâu Lê bật cười.
Di động ở ghế phụ vang lên, cô nhìn sang thấy người gọi đến là Tra Nhị.
Cô gắn tai nghe vào nghe.
Cô cười nói: "Có phải anh muốn nói cho em tình tiết tiếp theo của bộ phim cẩu huyết hay không?"
Mạc Viễn Đông: "... Tối hôm qua anh về muộn, không xem được."
Trực tiếp nói vào chủ đề chính, "Đúng rồi, chuyện Cố Diễm từ chức là thế nào? Em đã biết chưa?"
Khâu Lê: "Ừ, em biết."
Mạc Viễn Đông: "Em biết cậu ta từ chức, vậy có biết vì sao cậu ta từ chức không?"
Khâu Lê: "Em biết hết."
Cô không nói thêm gì nữa, Mạc Viễn Đông nghi hoặc, cũng không dám tin: "Có phải Cố Diễm từ chức là vì em không ?"
Anh đã nghĩ đến khả năng này, nhưng nháy mắt lại phủ định, Cố Diễm là người làm việc theo lý trí, như thế nào lại ấm đầu, làm một chuyện theo cảm xúc lại vô căn cứ như thế.
Hai mươi hai tuổi thì có khả năng, tuổi trẻ kích động, có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại Cố Diễm đã ba mươi hai tuổi, đã đi qua cái tuổi tình yêu là tất cả.
Khâu Lê: "Ừ."
Mạc Viễn Đông xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói cũng trầm đi không ít: "Quý trọng nhau thật tốt, học cho nhau cách lý giải."
Khâu Lê: "Ừ, em biết rồi."
Thời khắc nhìn thấy tin tức đó, cô cảm thấy đời này rất đáng giá, cô mới yêu anh mười mấy năm mà thôi, nhưng anh lại yêu cô cả tuổi già.
Cô đổi chủ đề, nhắc nhở anh: "Tối nay nhớ xem bộ phim cẩu huyết đó."
Mạc Viễn Đông: "Ừ."
Trưa hôm nay anh đã xử lý xong công việc, buổi chiều chưa đến giờ tan tầm đã đi đến quán cà phê của cô, cô đến, anh sẽ gặp được.
Trời mưa, người trong quán không nhiều, chỉ có hai cô gái nhỏ ngồi bên cửa sổ, đang cúi đầu chơi trò chơi.
Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn.
Đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra, là một khuôn mặt quen thuộc ập vào trong ánh mắt.
Anh nói với người bên kia di động: "Thu à, anh bận rồi, có chuyện gì thì nói sau."
Trực tiếp tắt máy.
Đường Đường cũng nhìn thấy anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Yêu hận dây dưa.
Cô nhìn sang nơi khác, nói với nhân viên mấy câu, liền trực tiếp đi đến phòng riêng của cô.
Mạc Viễn Đông cũng đi theo cô.
Còn có những người khách khác ở đây, Đường Đường không thể lớn tiếng, "Mạc Viễn Đông, anh đang làm gì thế?"
Mạc Viễn Đông: "Anh muốn nói mấy lời với em."
Đường Đường nhìn anh một lát, cuối cùng nói: "Vào đi."
Có mấy lời, chỉ có thể nói trực tiếp, miễn cho anh lại cho bản thân mình một chút mơ mộng hão huyền.
Vào trong phòng, Đường Đường vừa mới đặt túi xuống, đã bị Mạc Viễn Đông ôm lấy từ phía sau, kéo vào trong ngực.
Cả người Đường Đường run lên, một khắc quen thuộc, trước đây anh cũng rất thích ôm cô như thế.
Cô sững sờ một lát, sau khi phản ứng lại, dùng sức giãy dụa: "Mạc Viễn Đông, anh buông tay."
Mạc Viễn Đông không chỉ không buông tay, mà ngược lại càng ôm chặt hơn.
Sau đó Đường Đường cũng không giãy dụa nữa, cả người một chút sức lực cũng không có, cô lạnh lùng nói: "Đừng dùng đôi tay dơ bẩn này ôm tôi, có được không? Tôi ghê tởm."
Mạc Viễn Đông nhếch môi, trên mặt lại không có cảm xúc.
Chỉ là cô không nhìn thấy được.
Dừng một lát, anh thấp giọng nói: "Đường Đường, anh nhớ em."
Đường Đường cảm thấy trái tim mình dường như đã chết, một câu anh nhớ em, sớm đã không thể làm cho lòng cô nổi lên gợn sóng.
Cô khinh bỉ xuỳ một tiếng: "Bốn năm rồi mới nhớ tôi, có phải là quá muộn rồi không?"
Mạc Viễn Đông không hề quan tâm mặt mũi, nói thật: "Mỗi ngày đều nhớ em, chương trình của em, bất kể là phát trực tiếp hay là phát lại, bận đến mấy cũng dành thời gian ra xem."
Bốn năm trước, nếu không phải là bồng bột của tuổi trẻ, kích động lẫn nhau, hai người sẽ không đến nỗi như ngày hôm nay.
Đường Đường cười gằn: "Hoá ra là fan của tôi sao, tôi biết rồi, lần tới tôi đăng bài viết trên Weibo, sẽ tranh thủ trả lời cho anh một cái."
Mạc Viễn Đông tức giận: "..."
Anh tì cằm lên bả vai của cô: "Đường Đường, tha thứ cho anh được không?"
Đường Đường lại bắt đầu giãy dụa, nhưng vẫn không thoát ra được.
Trầm mặc một lúc lâu.
Cô nói: "Tha thứ cho anh cũng được, nhưng cơ hội chỉ có một lần."
Cổ họng Mạc Viễn Đông lăn lăn, trong giọng nói có một chút run rẩy: "Được, em nói, anh đều đáp ứng."
Đường Đường: "Trước hết buông tôi ra."
Mạc Viễn Đông không muốn, nhưng vẫn