Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKhâu Lê mở hội nghị xong đã là chín giờ rưỡi.
Vốn lúc trước cô dự định vào đầu tháng chín sẽ xây dựng kế hoạch hoạt động tạm thời, mỗi đoàn đội ở khắp nơi đều sẽ có thể từ chức đi ăn máng khác.
Dung Thâm an ủi cô, người thường đi đến chỗ cao, đó là điều bình thường
Khâu lê cười, nói không có chuyện gì, cô sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Kỳ thực trong lòng cô thì không phải như vậy.
Lại nói với Dung Thâm thời gian gặp Tưởng Bách Xuyên vào sáng ngày mai, lúc này mới cúp điện thoại.
Cô nhìn màn hình máy tính ngây người một lúc lâu, cũng không biết mình đang suy nghĩ đến cái gì.
Trong phòng khách.
Cố Diễm đang xem tin tức tài chính kinh tế cuối ngày, anh nhìn đồng hồ trên tay, muốn đứng dậy đi lấy trái cây cho Khâu Lê, lúc này di động liền vang lên.
Dãy số xa lạ.
Anh chần chừ một lúc mới nghe máy, là giọng nói của phụ nữ.
"Cố Diễm, là tôi, Đường Đường." Nói xong, cô khẽ cười, "Trước đây là hàng xóm ở ngõ hẻm, anh còn nhớ không?"
Cố Diễm nghĩ đến, trước đó vài ngày mẹ anh có nhắc qua, cô đã kết hôn và sinh con.
Khách khí nói: "Có nhớ, mẹ của tôi cũng có nhắc đến cô."
Nụ cười trên khoé miệng Đường Đường có chút nhạt, "Lúc tối tôi cũng vừa vặn gặp được dì ở trong sân, số di động của anh là tôi lấy từ dì ấy."
Không muốn nói đến chuyện riêng của mình, cô liền đi thẳng vào đề tài chính, "Vẫn luôn hẹn trước với thư ký của anh, đến bây giờ vẫn chưa thấy trả lời, tôi liền trực tiếp đến quấy rầy anh."
Cố Diễm hỏi cô là chuyện gì.
Đương Đường đơn giản nói mục đích mình gọi đến, nếu không bất đắc dĩ, cô sẽ không như vậy làm người khác khó chịu, còn quấy rầy anh vào buổi tối.
Cố Diễm nghe được là anh làm khách mời của chương trình phỏng vấn kênh tài chính kinh tế, anh có chút do dự.
Anh vẫn luôn bài xích những cuộc phỏng vấn riêng như thế này, bất kể là tạp chí hay là trên truyền hình.
Anh không muốn cuộc sống riêng tư của mình bị đưa ra ngoài ánh sáng nhiều lắm.
Nhưng lần này lại do Đường Đường mời, anh không có từ chối trực tiếp như vậy, mà uyển chuyển nói: "Ngày mai tôi đi làm xem qua lịch sắp xếp công việc rồi sẽ cho cô một câu trả lời chắc chắn, cô thấy có được không?"
Đường Đường liên tục nói được, không có trực tiếp từ chối, vậy thì vẫn còn có hi vọng.
Sau khi kết thúc trò chuyện, vừa vặn Khâu Lê từ trong thư phòng đi ra.
Cố Diễm nghe tiếng quay đầu, thấy cô đang ôm bụng dưới, cau mày, dáng vẻ vô cùng không thoải mái.
"Làm sao vậy?" Anh nhanh chân đi đến.
Khâu Lê uể oải nói: "Bụng trướng đau."
"Có phải là sắp đến kỳ kinh rồi không?" Anh đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa.
"Ừ, có thể là hai ngày nay."
Cố Diễm ôm lấy cô, ngồi lên ghế salon, trách cứ: "Như vậy mà em còn ăn kem que?"
"Không có, em ăn lúc nào vậy nhỉ?" Khâu Lê phản bác, như thế nào cũng không thừa nhận
Cố Diễm vẫn còn đang xoa bụng dưới cho cô, ngước mắt nhìn cô một cái, "Lại mạnh miệng!" Lúc tan tầm anh ở trong xe hôn cô, trong miệng cô đều là vị ngọt của kem que.
Khâu Lê chép miệng, chột dạ, không lên tiếng.
"Trước tiên em nằm ở đây, anh đi nấu nước gừng cho em." Anh cầm thảm len đắp lên cho cô, sau đó mới đi đến nhà bếp.
Khâu lê lấy thảm len quấn ở trên bụng, cũng đi theo anh đến nhà bếp.
Cố Diễm quay đầu lại: "Sao em lại vào đây? Đi ra ghế salon nằm."
Nói xong, anh bắt đầu rửa gừng.
"Không muốn." Cô ôm lấy eo anh từ phía sau, dán chặt lưng anh.
Cố Diễm mở vòi nước, dòng nước ào ào chảy.
Khâu Lê đưa tay vào bên trong áo sơ mi của anh, khẩy khẩy rốn anh.
Cố Diễm cảm thấy ngưa ngứa, theo bản năng muốn tránh, nhưng cô càng không dừng lại.
Anh cười nói: "Em có phiền hay không?"
Khâu Lê: "Không phiền."
Không hề quấy rầy anh, bắt đầu sờ tới sờ lui cơ bụng rắn chắc của anh, cứng ngắc, đều là bắp thịt.
"Đừng làm rộn." Anh rửa sạch gừng, đi sang bên cạnh mấy bước.
Đồng thời Khâu Lê cũng đi theo anh, anh bắt đầu cắt gừng thành từng miếng, tay của cô đã thành thật hơn nhiều, lấy tay ra khỏi áo sơ mi, hai tay ôm chặt eo anh.
Cố Diễm nhớ đến Đường Đường, nói với cô: "Vừa nãy Đường Đường có gọi cho anh."
"Đường Đường? Chị gái nhỏ?"
"Ừ."
"Chị ấy tìm anh có việc sao?"
"Cô ấy muốn anh làm khách mời cho chương trình của cô ấy."
Khâu Lê suy nghĩ một chút, "Đại khái là gần đây tin tức của Trung Doãn rất nhiều, anh lại là người đứng đầu, kênh của chị ấy muốn tỉ lệ người xem tăng lên một chút."
Cố Diễm: "Khả năng là vậy."
Khâu Lê hỏi: "Vậy anh đồng ý rồi sao?"
"Tạm thời thì chưa, khả năng không đi rất lớn."
Khâu lê cũng biết tính tình của anh, sẽ không để ý kiến của bản thân ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Cố Diễm đổ nước vào nồi, bắt đầu nấu canh gừng.
Anh xoay người , kéo thảm len bên hông cô xuống, đặt lên trên bàn kính, rồi ôm cô ngồi lên trên đó.
Hai tay Khâu Lê khoát lên bả vai của anh, duỗi thẳng hai chân, sau đó quấn lấy eo anh, khoá chặt, kéo anh về phía trước, ôm cổ anh muốn hôn.
Một tay Cố Diễm ôm lấy eo cô, một tay để ở sau gáy cô, kịch liệt hôn đáp lại.
Lúc hôn say sưa, bỗng nhiên Khâu Lê ưm một tiếng, hai ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoay ở trước ngực cô một vòng, sau đó tất cả âm thanh đều bị Cố Diễm chặn lại.
Khâu Lê bị hôn đến mặt đều đỏ lên, thiếu Oxi.
Cố Diễm buông cô ra, cắn cằm cô một cái: "Không phải anh đã chỉ em cách làm sao để thở rồi sao? Như thế nào lại ngu ngốc như vậy?"
Khâu Lê hừ hừ vài tiếng, liếc mắt nhìn anh một cái.
Cô mặc áo sơ mi trắng của anh, hôn môi một lúc, tất cả các khuy áo đều bị anh mở ra, cô tức giận đánh anh mấy cái.
Cố Diễm cười.
Cúi đầu, đem mặt chôn vào bên trong áo sơ mi của cô.
Ngậm lấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng khêu lấy.
Khâu Lê chịu không nổi, mười ngón tay cắm vào trong tóc anh.
Sau một lúc thân mật, Khâu Lê quấn lấy anh, vùi trong lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: "Muốn."
Cố Diễm cài lại áo sơ mi cho cô, "Không được, kỳ kinh sắp đến rồi."
Khâu Lê: "Còn hai ba ngày nữa mới đến."
Cô bị anh hôn, thân thể liền trống rỗng, cực kỳ khó chịu.
Muốn được anh lấp đầy.
Cố Diễm hôn khoé môi cô, "Bụng không đau?"
Khâu Lê: "Có chút, nhưng không tính là đau."
Cô ôm lấy cổ anh, dựa vào anh rất gần, cơ hồ là môi dán môi: "Mấy ngày này là kỳ an toàn, có thể."
Kỳ thật Cố Diễm còn muốn hơn cả cô.
Anh vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô buông ra.
Từ trước đến nay cô chưa từng không nghe lời, anh nói cái gì cô liền nghe cái đó.
Cố Diễm đẩy quần lót cô ra, để hai chân cô quấn lấy hông anh, Khâu Lê theo phản xạ chống tay lên bàn kính.
Độ cao của bàn kính vừa vặn, hai tay anh nắm chặt lấy eo cô, đưa người cô hơi nâng lên.
Dùng sức tiến vào.
Không thể tránh khỏi có chút đau, Khâu Lê kêu đau một tiếng, nhưng cảm thấy thân thể rất phong phú.
Ban đêm rất