Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThứ sáu.
Tin tức tiêu cực trên mạng của Trung Doãn tiếp tục lên men, giá cổ phiếu đều có chút bị ảnh hưởng, báo cáo cuối ngày của thứ năm rõ ràng là thấp hơn của ngày hôm trước.
Hội đồng quản trị đứng ngồi không yên, dường như đang thương lượng với nhau, từng người từng người lên tiếng phê phán Miêu Thanh.
Cố Diễm chỉ nói một câu: Miêu Thanh sẽ chịu trách nhiệm với Hội Đồng Quản Trị.
Sau khi bọn họ rời đi, Cố Diễm xoa xoa ấn đường, gọi điện thoại cho Miêu Thanh, "Cậu chuẩn bị lúc nào sẽ đáp lại?"
Miêu Thanh hời hợt nói: "Lúc cậu không chịu nổi áp lực."
Cố Diễm: "..."
Ngừng lại, Miêu Thanh nói với anh: "Xem ở cách cậu cho Dương Soái về cho tớ quản lý, bây giờ tớ sẽ đáp lại bọn họ."
Miêu Thanh trực tiếp ngắt điện thoại, cho thư ký gọi Dương Soái đến.
Mặt Dương Soái đều có thể véo ra nước, đợi thư ký ra ngoài, anh uể oải tựa vào sô pha, "Đại tỷ, có chuyện gì thì nói mau đi, tớ còn phải gõ số hiệu đây!"
Vốn Miêu Thanh đang nhìn màn hình máy tính, nghe thấy câu nói đại tỷ của anh, trong phút chốc ánh mắt lạnh lẽo của cô liền quét về phía anh: "Cậu mới vừa gọi tớ là gì?"
Dương Soái rặn ra một nụ cười: "Đại tiên nữ."
Sắc mặt Miêu Thanh thay đổi liên tục, ánh mắt lạnh lẽo như thế, có thể đông chết người.
Dương Soái lau lau mặt: "Miêu tổng, có cái gì cần dặn dò?"
Thái độ của anh liền ngay ngắn, nghiêm trang hỏi cô.
Miêu Thanh thở dài, trước mắt đều biến thành màu đen.
Anh gọi cô là đại tỷ?
Cô già như vậy sao?
Chỉ lớn hơn anh có một ngày mà thôi.
Nửa năm qua, cô cảm thấy mình có chút thần kinh, không có chuyện gì liền tìm anh gặng hỏi, trái phải đều nhìn không hợp mắt, muốn làm phiền tới anh, muốn náo loạn với anh.
Đặc biệt là lúc cô thấy anh vui vẻ hi hi ha ha với các cô gái khác, cô hận không thể vá kín miệng của anh lại.
Cô và Cố Diễm còn có Dương Soái đều đã biết nhau hơn mười năm rồi.
Là bạn học đại học.
Sau đó cùng nhau về nước bắt đầu sáng lập công ty trò chơi.
Đã từng vì trò chơi mà bọn họ tranh chấp, ồn ào qua, nhưng nhiều năm như vậy, cũng không có tách ra.
Duyên phận thật kỳ diệu giống như là người một nhà.
Cô đối với Cố Diễm, chỉ là ý muốn sở hữu của em gái đối với anh trai.
Theo bản năng không có ý thức.
Bởi vì ngoài Khâu Lê, người có thể làm Cố Diễm nhượng bộ cũng chỉ có cô.
Cô đã quen với loại đãi ngộ đặc biệt này.
Đột nhiên có ngày, anh không hề nguyên tắc mà cưng chiều Khâu Lê, đặc biệt là lần phát quà trên trò chơi kia, không có nói trước với cô, chỉ là làm xong rồi mới báo, cô bị làm cho tức giận.
Nhưng chỉ là tức giận, không thích, sẽ chê cười anh một phen, rồi cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng đối với Dương Soái thì lại không giống vậy.
Ngày đó anh nói anh muốn đi xem mắt, trong lòng cô khó chịu đến mức không biết phải hình dung như thế nào.
Có chút đau.
"Miêu tổng?" Dương Soái không dám lớn tiếng, lại sợ trêu chọc đến cô, không thể làm gì khác hơn là dùng giọng nói mềm như bông mà gọi cô.
Miêu Thanh hoàn hồn, thở dài dưới đáy lòng một cái, cô nhìn đồng hồ trên tay: "Nửa giờ sau trò chơi sẽ chính thức được phát hành."
Vẻ mặt Dương Soái ngây ngốc: "không phải chúng ta đã thông báo là ngày nào rồi sao?"
Người phụ nữ này thật sự đã đến thời kỳ mãn kinh.
Miêu Thanh lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu: "Tớ nói như vậy khi nào?"
Dương Soái: "..."
Mẹ nó.
Còn bất chấp đạo lý đùa bỡn với anh.
Lần sau có cần phải lấy máy ghi âm ghi lại lời cô ấy nói không?
Miêu Thanh thiếu kiên nhẫn phất tay một cái: "Đi làm đi, 9 giờ 52 phút cho trò chơi lên tuyến, đừng tạo cho tớ cái sự cố nào."
Dương Soái :"Tuân chỉ. Tạ chủ. Long. Ân."
Miêu Thanh: "..."
Dương Soái đi rồi, cô liền phát nội dung chính thức đã chuẩn bị trước lên Weibo.
Lúc cố diễm nhìn thấy Weibo này, là sau đó mười phút.
Anh đang xử lý bưu kiện, là thư ký nhắc nhở anh xem.
Toàn bộ nội dung đáp lại đều nhằm vào lo lắng của truyền thông và cư dân mạng trong mấy ngày nay, tóm lại từng cái một:
【Một, người chơi trò chơi đăng ký cần phải bằng số chứng minh nhân dân, mỗi số căn cước chỉ có thể đăng ký một tài khoản, thanh thiếu niên từ 18 tuổi trở xuống thì không thể đăng ký;
Hai, mỗi ngày sau 22 giờ, server trò chơi đều sẽ đóng lại toàn bộ;
Ba, người chơi mỗi lần tại tuyến sẽ không hơn nửa giờ (hơn nửa giờ, hệ thống sẽ bắt buộc rời khỏi), một tuần không vượt quá hai lần tại tuyến;
Bốn, trong trò chơi không có đấu đá kịch liệt, liên quan đến cuộc thi, thử nghiệm trình độ phối hợp giữa hai cha con (phù hợp với mọi lứa tuổi để nhớ lại thời thơ ấu, trò chơi này còn được gọi là: trở về quá khứ để tìm chính mình).
Năm, tình yêu của cha là gì? Ai biết được.
Có thể lúc bạn còn bé nghịch ngợm gây sự, ông ấy đánh bạn, mắng bạn, cầm đế giày dạy dỗ bạn.
Cũng có thể ông ấy không nhớ ngày sinh nhật của bạn, có lẽ bạn học lớp mấy ông cũng không rõ ràng lắm.
Tuy rằng cái gì ông cũng không nói, tính tình cũng không được tốt, cũng chưa từng hiểu rõ bạn, nhưng ngoại trừ mẹ của bạn, đó lại là người yêu thương bạn nhất.
Nếu như lúc còn bé ông mang bạn đi chơi đùa, cho bạn có những tuổi thơ khác nhau, vậy bây giờ bạn có thể cùng ông ấy nhớ lại thời thơ ấu.
Nếu như trước giờ ông chưa từng chơi với bạn, vậy thì bạn hãy cùng ông ấy, nhặt từng đoạn tuổi thơ mà trước đây ông ấy vắng mặt.
Sáu, trò chơi sẽ chính thức được phát hành vào lúc 9 giờ 52 phút, để chúng ta mang theo ba mình, trở lại lúc còn bé, trở lại những tháng ngày mà chúng ta không thể quay lại trong thực tế. 】
Cố diễm xem xong ngẩn người một lát, bởi vì ba anh không có cùng anh chơi đùa, lúc còn nhỏ anh cảm thấy ba mình ngoại trừ công việc thì chỉ có công việc.
Anh gửi một tin nhắn cho Miêu Thanh: 【điều thứ năm và thứ sáu là do ai viết?】
Miêu Thanh: 【cái người không thở dốc kia.】
Cố Diễm: 【...】
Nhìn vào đều có thể thấy đó là cảm xúc của Dương Soái.
Trò chơi chính thức được phát hành, dân mạng truyền thông người người kiểm chứng, mỗi điều mà Trung Doãn chính thức giải thích đều là sự thật.
Trò chơi này nhận được một sự quan tâm chưa từng có, thời thơ ấu của người đàn ông lớn tuổi sau 70 80 tràn về như một cơn gió lớn.
Tính đến sáu giờ chiều, chỉ mới có tám giờ đồng hồ, số lượng người đăng ký trò chơi phụ tử liên minh đã đạt 189.000 người.
Khâu Lê gửi đến một tin nhắn: 【tại sao em lại không đăng ký được? Năm nay em tròn mười tám tuổi rồi nha】 【cười xấu xa】
Cố Diễm: 【phụ tử liên minh, số căn cước của phụ nữ thì không thể đăng ký.】
Khâu Lê: 【!! bắt nạt người khác! Ba em không có con trai, vậy thì làm sao mà chơi?】
Cố Diễm: 【con gái nên tán gẫu, tản bộ với ba mình. Em kéo ba anh đi dạo công viên một vòng, so với chơi trò chơi thì tốt hơn đúng không? Nếu như là con trai đi dạo phố với ba mình, em không thấy nó rất kỳ lạ sao?】
Một đoạn tin nhắn dài như vậy, cái Khâu Lê nhìn thấy lại là: 【này, đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ nha, bây giờ chúng ta chưa phải là người một nhà đâu.】
Cố Diễm: 【người thì cũng đã ngủ qua, tiếng ông xã cũng đã gọi, cái này còn chưa tính sao?】
Khâu Lê: 【...】
Cố Diễm lại hỏi: 【thật sự muốn chơi ?】
Khâu Lê: 【ừ. Con gái cùng ba trải qua tuổi thơ cũng thú vị, sao anh lại không phát minh cái đó?】
Cố Diễm: 【đợi phụ tử liên minh hoạt động ổn định, để Dương Soái lại tiếp tục nghiên cứu, bởi vì cậu ta không hiểu biết về tuổi thơ của