Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSáng sớm ngày hôm sau.
Lúc Cố Diễm tỉnh lại anh cảm thấy trán của mình có một đồ vật đè lên, hơi có chút lạnh người.
Anh giơ tay, cầm lấy để trước mặt, nhìn thấy là một khối gừng anh rất sững sờ.
Là giả.
Trên mặt còn có khắc một vài chữ: Thu Thu yêu Cố Diễm.
Ngón tay cái của anh vuốt ve khối gừng đi qua đi lại.
Anh quay đầu, thấy Khâu Lê vẫn còn đang nhắm mắt ngủ, không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ, anh cũng không có đánh thức cô, vươn mình đối mặt với cô, khoát tay lên hông cô.
Ôm cô tiếp tục ngủ.
Trong tay anh còn cầm quà sinh nhật mà cô đưa, đây là quà sinh nhật rất khác biệt lại quý giá nhất mà anh từng nhận được.
Một khối gừng, chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Anh không khỏi mà nở nụ cười.
Đến gần môi cô, hôn lên một cái.
Khâu Lê từ từ mở mắt ra: "Ồ? Anh chính là hoàng tử trong truyền thuyết sao? Hôn người ngủ say ngàn năm như em tỉnh dậy rồi."
Cố Diễm cười: "Người đẹp ngủ trong rừng không xinh đẹp bằng em."
Khâu Lê không để ý đến hình tượng người đẹp ngủ trong rừng nữa mà giương nanh múa vuốt với anh.
Anh siết chặt cô vào trong ngực, "Cảm ơn em."
Khâu Lê yên tĩnh lại, "Thích không?"
Cố Diễm gật đầu.
Khâu Lê lấy tay anh ra, xuống giường mặc quần áo.
Cố Diễm: "Hôm nay là chủ nhật, ngủ thêm một chút nữa đi."
Khâu Lê: "Không được, phải làm mì cho anh ăn nữa. Đúng rồi, mẹ của em bảo tối nay chúng ta về nhà ăn cơm, nói là tổ chức sinh nhật cho anh."
Hỏi anh: "Buổi trưa về nhà anh không?"
Cố Diễm: "Được."
Khâu Lê: "Cặn bã cũng ở đó, vừa lúc các anh có thể uống rượu."
"Gần đây sao ngày nào Mộ Thời Cảnh cũng ở bên kia vậy?" Cố Diễm hỏi, cũng vén chăn lên rời giường.
Khâu Lê trách anh: "Còn không phải là do trò chơi của công ty các anh làm hại sao, cặn bã đăng ký tài khoản chơi cùng với ba em, hai người chơi nghiện rồi, xem nó như là sự nghiệp của mình, không có việc gì liền nghiên cứu đối sách, đánh bại đối thủ, sang năm tham gia giải thi đấu phụ tử liên minh.
Cố Diễm: "Đây cũng là chuyện tốt, tình cha con không chỉ cha con ruột mới có. Công ơn sinh dục và công ơn sinh dưỡng đều vĩ đại như thế."
Khâu Lê cười cười, "Thật mong chờ cuộc thi đấu vào tháng sáu năm sau."
Tháng ngày ngọt ngào bình thản lại bận rộn đều trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đông đi xuân tới.
Xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi.
Một trận lại một trận mưa xuân, đưa xuân đi, nghênh đón hạ.
Thị trường nông thôn của Khâu Lê đã được khai phá toàn diện, đã mở hơn 1000 cửa hàng thể nghiệm ở các thị trấn làng quê trên toàn bộ cả nước.
Cách mục tiêu của cô vẫn còn xa, nhưng tất cả đều đã từ từ đi vào quỹ đạo.
Tựa như Dung Thâm đã nói, đây là đánh lâu dài, không phải nội trong ba bốn năm là có thể toàn thắng.
Cũng may, cuối cùng cô cũng thấy được hi vọng.
Lại là tháng sáu của một năm.
Ngày ấy là ngày của cha, Khâu Lê cũng đến hiện trường cuộc thi.
Cơ hồ trên khán đài không còn chỗ ngồi, cô ngồi ở khán đài khu VIP, Cố Diễm thì lại ngồi ở chỗ lãnh đạo, Tra Nhị và Đường Đường cũng mang theo con trai đến, nhưng chỗ ngồi của bọn họ cách chỗ cô một khoảng cách nhỏ.
Cô phất tay chào hỏi với bọn họ một cái.
Trước khi thi đấu, Miêu Thanh tổng giám đốc chấp hành công ty trò chơi của Trung Doãn đọc diễn văn, cho người chơi tham gia thi đấu hăng hái hơn.
Sau đó Miêu Thanh nói cái gì Khâu Lê cũng không chú ý nghe, toàn bộ sự chú ý đều bị chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái của Miêu Thanh hấp dẫn.
Khâu Lê nhìn Dương Soái bên kia một cái, cuối cùng anh cũng cầu hôn thành công.
Nghe nói con đường cầu hôn của anh cực kỳ khúc khuỷu, bởi vì không biết cách lãng mạn nên bị Miêu Thanh từ chối, tiếp theo không chừng là đi tìm anh mà quấy rầy.
Sau khi phát VCR của năm mươi gia đình dự thi, đơn giản là nói về trò chơi phụ tử liên minh mang đến sự thay đổi trong sinh hoạt trong chín tháng này như thế nào.
Mỗi cái thay đổi đều rất nhỏ.
Có khi sau khi trò chơi này kết thúc, cũng còn có thể tiếp tục tán gẫu trước đây như thế nào lại chơi trò chơi này.
Còn có chơi trong trò chơi không thoả mãn, bởi vì chơi trong một giờ quá ngắn, bọn họ sẽ mang bóng rổ đến sân bóng để tiếp tục chơi.
Một số người, lúc trời trở lạnh, sẽ nhớ đến gọi điện thoại về nhà hỏi sức khoẻ của ba mình như thế nào một chút.
Chính ông ấy cũng cười, mỗi lần gọi điện thoại một hai phút, có lúc cũng chưa đến một phút, hỏi xong lại không biết phải nói cái gì.
Sau đó người chủ trì nói:
Vậy là đủ rồi.
Mặc dù chỉ có mấy chục giây, nhưng lại có nhiều tâm ý.
Vốn đàn ông cũng không quen nói nhiều.
Khâu Lê không nghĩ đến dương soái và Miêu Thanh còn có thể mời được hai khách mời bí ẩn đến, cả hiện trường vô cùng hoan hô, mà lúc khúc nhạc dạo của phụ tử vang lên, trong nháy mắt hiện trường đã yên tĩnh.
Nghe được những người ba hát: 【 Ba sợ có một ngày mình già đi mà trở thành gánh nặng của con.】
Những người con trai hát:【 Con sẽ ở cạnh ba, chăm sóc cho ba, giống như lúc trước ba dắt con đi từng bước đầu tiên trên con đường đời.】
Hai câu này vừa hát xong, mắt của nhiều người ở hiện trường đã đỏ hoe.
Khâu Lê cũng lau một ít nước mắt, tuy rằng cô không nhớ ra được ba cô đã dắt cô đi như thế nào, nhưng nhất định ba cô sẽ dìu lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dạy cho cô.
Cũng chỉ trong chớp mắt.
Cô lập gia đình, ba đã già rồi.
Chỗ ngồi thi đấu, ba Tưởng dùng khuỷu tay chọt chọt Tưởng Bách Xuyên.
Tưởng Bách Xuyên quay đầu: "Sao vậy ạ?"
Ba Tưởng hạ giọng: "Bây giờ con có thể thương lượng với Dương Soái và Cố Diễm một chút được không, cho hai người chúng ta được đứng thứ nhất."
Tưởng Bách Xuyên: "..."
Ba Tưởng nhanh chóng giải thích: "Phần thưởng thì ba không muốn, đứng thứ hai cũng đã có giải rồi, cho nên xem như chúng ta lấy được vị trí thứ nhất cũng sẽ không công bằng cho người chơi khác."
Tưởng Bách Xuyên không hiểu: "Vậy ba còn muốn đứng thứ nhất làm gì? Lại không có chia bằng khen cho ba!"
Ba Tưởng: "..."
Ho nhẹ vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Mẹ con đã nói rồi, nếu ba đứng thứ nhất thì sẽ có kinh hỉ cho ba."
Tưởng