Thượng Quan Liệt là người thừa kế của gia tộc Thượng Quan, một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thành phố X. Liệt mắc bệnh tự kỷ nặng từ nhỏ vì cha mẹ của mình (Bệnh tự kỷ là một thuật ngữ y học, còn gọi là chứng tự kỷ, được xếp vào loại bệnh rối loạn tinh thần dẫn đến ảnh hưởng phát triển và các triệu chứng của nó bao gồm kỹ năng xã hội, kỹ năng giao tiếp, sở thích và hành vi bất thường. Tự kỷ là một rối loạn phát triển lan rộng, gây ra bởi các kỹ năng giao tiếp và tương tác xã hội nghiêm trọng và sâu rộng. Bệnh tâm thần đặc trưng bởi tổn thương và các hành vi, sở thích và hoạt động rập khuôn). Trong hai mươi lăm năm qua, bóng tối là màu sắc duy nhất của anh. Tuy nhiên trong một lần tình cờ anh lại gặp được màu sắc duy nhất của đời mình, đó là Sở Mộ Tuyết.Sở Mộ Tuyết mười tám tuổi, là học sinh năm cuối của trường cấp ba Minh Châu, trường trung học phổ thông trọng điểm ở thành phố X. Ba cô là một công chức của chính phủ, mẹ là một bà nội trợ toàn thời gian chăm lo cho cuộc sống hạnh phúc gia đình của ba người. Cuộc sống của Sở Mộ Tuyết ngập tràn vui vẻ, hạnh phúc, cô còn có một người bạn thân tên là Tiếu Tiếu. Đó là một người bạn tuyệt vời.“Mộ Tuyết, cậu nhìn xem người đó là ai? Tuyết dày như vậy mà đứng ở ngoài như vậy, do không sợ lạnh hay là bị bệnh tâm thần?” Tiếu Tiếu sau khi làm toán xong thì ngắm tuyết rơi ngập trời qua khung cửa sổ, sau đó cô ấy nói với Sở Mộ Tuyết vẫn đang cặm cụi làm bài.“Tiếu Tiếu, cậu đừng nói chuyện phiếm nữa, cậu đã tụt hạng trong kì kiểm tra tháng trước rồi đó. Xem chú cậu sẽ trừng trị cậu như thế nào?” Sở Mộ Tuyết ngẩng đầu cười, rồi cũng vụng trộm rồi nhìn ra cửa sổ thấy được người không sợ lạnh kia, Thượng Quan Liệt.“Anh ta không lạnh sao?” Trong lòng Sở Mộ Tuyết tự hỏi. “Tớ xuống dưới đi bộ một chút, cậu có cần gì không?” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi người đang vừa cười vừa nói