Vào buổi chiều ấm áp sau giờ ăn trưa, trong nhà ăn chỉ còn Sở Mộ Tuyết và Thượng Quan Liệt đang ăn cơm.“Này Liệt, anh có biết cơm ở nhà mới là ngon nhất hay không! Lúc còn đi học, mỗi ngày em đều ăn hamburger hay salad gì đó, ngán muốn chết.” Sau khi Sở Mộ Tuyết ăn cơm trưa xong liền nói về những chuyện thú vị khi cô đi du học với Thượng Quan Liệt.“Sau này, anh làm cho em ăn.” Nếu như có cơ hội… Thượng Quan Liệt nói thầm trong lòng.“Được rồi, bây giờ chúng ta tính sổ một chút! Vì sao mấy năm nay anh đều không nhận điện thoại của em? Gọi qua cũng không ai nghe, anh có biết rằng em lo lắng lắm không hả?” Sở Mộ Tuyết thật sự tức giận với chuyện này. Ngay từ đầu cô còn nghĩ rằng anh xảy ra chuyện gì. Sau khi cô hỏi ông nội Thượng Quan thì mới biết được có thể là do anh tương đối bận cho nên mới không nhận điện thoại của cô. Nhưng ngay từ lúc ban đầu, dù cô có bận thì cũng sẽ dành thời gian để trò chuyện với anh. Về chuyện này, Sở Mộ Tuyết tức muốn chết!“Nói đi, hôm nay anh cần phải cho em một lý do.” Sở Mộ Tuyết cứng rắn bổ sung!“Anh cho rằng, em không muốn nhận điện thoại của anh nữa.” Thượng Quan Liệt im lặng một hồi rồi trả lời. Bởi vì cô đã có người kia rồi, cho nên chắc là không muốn nhận điện thoại của anh nữa! Thượng Quan Liệt cũng không thể nói với Sở Mộ Tuyết những lời chôn giấu trong lòng làm anh đau đớn vô cùng, càng không thể nói cho Sở Mộ Tuyết rằng anh đã thấy chuyện giữa cô và người đàn ông kia ở Anh vào hai năm trước. Tất cả những chuyện này đều là cơn ác mộng đêm khuya của anh. Anh không thể nói cũng như không dám nói. Anh sợ anh vừa nói ra thì Sở Mộ Tuyết sẽ thật sự, thật sự không cần anh nữa, sẽ không ôm anh, cũng không ở cạnh bên anh. Cho nên, anh không nói, mà chôn giấu tất cả ở trong lòng, mặc cho chúng cắn nuốt anh trong thế giới đen tối kia...“Cái gì? Sao em lại không muốn nhận điện thoại của anh chứ?” Sở Mộ Tuyết kinh ngạc khi nghe được đáp án của Thượng Quan Liệt.“Việc dành tất cả tình yêu cho biển cả khiến em cảm nhận được những điều tuyệt vời trong sự cô đơn. Em tin rằng mỗi chúng ta đều có tương lai mà mình cần hướng đến, không chỉ nên dậm chân tại chỗ. Thật ra em cũng hiểu rất rõ, khi thức dậy, mọi giấc mơ đều tan biến.”Trong lúc Sở Mộ Tuyết đang muốn nói gì đó thì chuông di động bỗng vang lên, vẫn là bài nhạc chuông của năm năm trước kia.“Alo, xin chào, tôi là Sở Mộ Tuyết.” Sở Mộ Tuyết nhận điện thoại rồi lễ phép nói, bởi vì đây là một dãy số xa lạ.“Ui trời ~~ tình yêu bé nhỏ của anh, chỉ mới mấy ngày thôi mà em liền quên anh luôn rồi à? Anh buồn quá mà, em là cái đồ vô lương tâm.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu kỳ quái của Moen làm Sở Mộ Tuyết không nhịn được cười.“Moen, được rồi, anh đừng làm loạn. Cẩn thận để Dr.Kate nghe thấy rồi không cho anh vào phòng giải phẫu nữa đấy.” Sở Mộ Tuyết vui vẻ trả lời.“Julie và anh sẽ bay đến thành phố X vào chiều hôm sau. Tình yêu bé nhỏ của anh có muốn đến đón anh không nào?” Hóa ra