Ba tháng trước, Mộ Tuyết nhận được báo cáo tâm lý của Thượng Quan Liệt, báo cáo cho thấy tình huống lúc đó của anh đã chuyển biến rất tốt, thậm chí chuyện khỏi hắn có tính khả thi cao. Hôm nay là ngày hẹn đi lấy báo cáo kiểm tra tâm lý cuối cùng của Thượng Quan Liệt.Cả người Thượng Quan Liệt cuộn mình ở trên ghế sa lông, Mộ Tuyết ngồi ở bên cạnh phát hiện tay anh quá lạnh lẽo. Cô lập tức dùng tay mình nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo kia, bắt đầu xoa nắn, ủ ấm cho anh. Nhiệt độ nơi bàn tay anh dần dần tăng trở lại, không giống còn băng giá đáng sợ như ban nãy nữa."Nếu như. . ." Thượng Quan Liệt bất an nói."Thế nên, anh vẫn đang lo lắng cái này sao?" Mộ Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt Thượng Quan Liệt hỏi."Anh sợ... Anh..." Thượng Quan Liệt sợ bản thân anh không thể khỏi hẳn, sợ mình vẫn mắc phải căn bệnh tự kỷ trước kia, sợ Mộ Tuyết sẽ thất vọng về anh, càng nghĩ anh càng thấy sợ."Ngốc quá! Có gì đáng sợ chứ? Em đã là vợ của anh rồi, coi như anh không khỏi hẳn thì có làm sao? Trước sau gì đi chăng nữa anh cũng là chồng em. Hơn nữa em và Dương Nhi nguyện ý ở bên anh cả đời. Như thế chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Mộ Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt Thượng Quan Liệt, đôi mắt này đã không những âm trấm, u ám, trống rỗng của những năm trước nữa, mà thay vào đó chính là nhiệt độ ấm nóng."Chúc mừng cậu! Cậu Thượng Quan. Chứng tự kỷ của cậu thật sự đã khỏi hẳn rồi." Bác sĩ lấy ra bản báo cáo ước định tâm lý, đọc lên “phán quyết” cuối cùng trên đó."Liệt, anh đã nghe thấy chưa? Anh không sao rồi, anh đã khỏi hẳn rồi đấy!" Mộ Tuyết mừng đến phát khóc."Đúng thế! Anh đã là người bình thường! Anh, anh không sao rồi." Thượng Quan Liệt vùi đầu vào cổ Mộ Tuyết nghẹn ngào nói.Ba mươi năm ròng rã, cuối cùng Thượng Quan Liệt cũng đã chịu mở lòng, ra khỏi thế giới của chính mình. Bởi vì yêu, bởi vì ánh mặt trời, bởi vì ấm áp. Bởi vì lưu luyến hơi thở trên người Mộ Tuyết. Là Mộ Tuyết cho anh dũng khí bước ra khỏi đêm đen tăm tối. Là Mộ Tuyết đánh đổ thế giới lạnh lẽo anh tự mình xây dựng để trói buộc bản thân mình. Cũng là Mộ Tuyết cho anh cảm nhận được sự ấm áp và ánh mặt trời"Bởi vì là em, anh đồng ý vì em làm tất cả." Thượng Quan Liệt mang theo yêu thương vô hạn nói với Mộ Tuyết lời yêu thương trước giờ anh chưa nói: "Anh yêu em!" Cuối cùng Thượng Quan Liệt cũng chịu nói ra ba chữ mà Mộ Tuyết vẫn muốn nghe nhất từ trước tới giờ."Em cũng yêu anh, vẫn luôn yêu anh!" Cô ôm lấy Thượng Quan Liệt thật chặt...Thượng Quan Liệt, vậy anh có biết hay không, may mắn nhất của cuộc đời em chính là năm lớp mười hai ấy nhìn thấy anh dầm mình trong tuyết. Gặp gỡ là duyên, quen biết là phận, hiểu nhau làm bạn là duyên phận. Em phải cảm ơn ông nội Thượng Quan đã tìm tới em, nói cho em nghe tất cả về anh. Em đau lòng vì thấy anh khổ sở, đau lòng vì thấy anh bất an, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì em vẫn sẽ luôn yêu anh, nguyện ý làm ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời anh.Bốn năm sau đó, trong vườn hoa của biệt thự Thượng Quan, Thượng Quan Liệt đang chơi đùa với con trai, Mộ Tuyết cầm một tờ xét nghiệm bước vào vườn hoa."Mẹ ơi, mặt chồng mẹ đen tối quá, mẹ mau đưa chồng mẹ đi đi!" Thượng Quan Dương ba tuổi tự mình cảm thấy bản thân không phải chỉ thông minh bình thường. Thế nên bé cảm thấy bản thân và ba mình rất không hợp nhau, ai kêu ba bé khi không có chuyện gì cũng đen mặt lại."Dương Nhi con tự trở lại tìm ông nội được không, mẹ có việc muốn nói với ba." Mộ Tuyết nắn nắn khuôn mặt nhỏ bé của con trai mình, chỉ hận không thể đi tới cắn một cái, nhìn sao cũng thấy mềm mại mê người."Liệt!" Mộ Tuyết đi tới ôm lấy Thượng Quan Liệt từ phía sau, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp trong vườn hoa vây quanh hai người.Mãi một lúc sau: "Liệt, em mang thai rồi. Đã được năm tuần," Mộ Tuyết nhẹ nhàng thả một quả bom nhỏ vào trái tim Thượng Quan Liệt.Trầm mặc một hồi lâu..."Sinh nó ra rồi, anh sẽ dạy dỗ nó một trận." Thượng Quan Liệt xoay người lại, ôm lấy Mộ Tuyết giọng điệu có chút rầu rĩ nói."Thôi được rồi! Anh sẽ yêu thương nó..." Thượng Quan Liệt chấp nhận đầu hàng nói."Em yêu anh!" Mộ Tuyết cũng đáp lại lời anh.Phiên ngoại: Thượng Quan Liệt, em là vì anh!Tôi tên là Thượng Quan Liệt, là người thừa kế duy nhất đời thứ ba của gia tộc Thượng Quan. Tôi là một người dư thừa. Mẹ chưa bao giờ yêu tôi. Tứ khi tôi có ký ức tới nay tôi thấy mình là một người dư thừa không hơn không kém. Mà ba tôi đã từng yêu tha thiết một vũ nữ, đáng tiếc cuối cùng người phụ nữ kia lại chết ở trên giường người đàn ông khác. Tất cả những điều đó đều là ông nội chủ đạo. Ông ấy nói với ba tôi rằng ông ấy sẽ không để một kỹ nữ trở thành quản gia chủ mẫu. Thế nên, ông đã đứng sau đạo diễn tất cả những thứ này. Mẹ bản lĩnh hơn ba, bà là thiên kim tiểu thư đã có người khác trong lòng, nhưng lại bị người nhà