Yên Vi nhìn ông ta,tiêu soái nói:
"Tôi là bà ngoại của ông,được chưa?Mau tránh xa chỗ của bọn tôi.
Nếu ông còn đụng vào người của tôi,thì tôi sẽ cho ông lên bờ xuống ruộng luôn đó.
"
Mọi người ở đó sững sờ,không ngờ Yên Vi lại có lá gan lớn như vậy,cũng có người khâm phục Yên Vi.
Mọi người không ngờ cô lại trả lời như thế,bà ngoại của tên quan đó luôn?Thật là bá cháy.
Yên Vi bỏ mặc ánh nhìn của mọi người,nở một nụ cười đầy xinh đẹp,khiến cho ai cũng bị hút hồn,cô nhìn tên quan béo đó,nhớ kĩ mặt của hắn ta,rồi nói:
"Ông tên gì,tên gì nói cho tôi nghe?"
Hắn ta không trả lời,mà cả người chỉ run run vì tức giận,ông ta cảm thấy bẽ mặt vô cùng, quê độ đến cực điểm.
Nếu những ngày sau ra ngoài đường,ông ta làm sao dám nhìn mặt mọi người,nào dám ra ngoài đường nhìn mọi người nữa.
Ông ta sẽ bị mọi người cười nhạo,và sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người trong kinh thành này.
"Ông ta tên gì?"Yên Vi thấy ông ta không trả lời,quay qua hỏi người bàn bên cạnh.
Người bên cạnh không dám hó hé tiếng nào, sợ bị ông ta chú ý,sau này lại khổ nữa.
Yên Vi không nhận được câu trả lời,do dự một lúc,rồi cũng hiểu ý của người kia,nên cô không hỏi nữa.
Hàn Thu đi lên chắn cho Yên Vi,bảo vệ cho cô, Lệ Chi đứng bên cạnh,cũng chuẩn bị tiến lên.
"Tránh ra.
"Ông ta nổi khói tức giận trên người,đẩy Hàn Thu ra chỗ khác.
Hàn Thu bị đẩy ngã một cái mạnh,té rầm xuống đất,trông thấy thôi cũng vô cùng đau đớn.
Yên Vi nhìn Hàn Thu,đỡ cô dậy và hỏi cô ấy có sao không, rồi nhìn tên quan đáng ghét kia,vô cùng cảm thấy tức giận,đá một cước vào bụng của ông ta.
Cô dồn hết sức vào chân trái của mình,muốn cho hắn ta đau đến mức gọi cha gọi mẹ.
Tên quan kia bị đá một cước vô cùng bất ngờ, không phản ứng kịp,ngã nhào ra phía sau, trong lúc loạng choạng,tay hắn ta còn nắm lấy khăn trải bàn của bàn bên cạnh,muốn coi như điểm tựa,nhưng hắn ta lại quá béo,chân không vững nên kéo khăn trải bàn xuống,kéo theo thức ăn trên