"Ừm,làm rất ngon.
"Yên Vi khen ngợi.
Một lát sau,cô đã ăn xong bữa ăn.
"Lệ Chi,ta muốn ăn tráng miệng,hãy lấy cho ta một đĩa! "Lời nói chưa dứt,Lệ Chi đã đặt xuống trước mặt Yên Vi một đĩa ổi.
"! "Yên Vi nhìn đĩa ổi trước mặt,cảm thấy vô cùng không đúng.
Lệ Chi cười cười.
"Nương nương,Hạ thái y đã có dặn,người không nên ăn quá nhiều đồ ngọt đâu,như thế sẽ không tốt,cho nên trong tuần người chỉ được ăn một bữa bánh ngọt,còn lại đều là trái cây.
"Hàn Thu thấy Yên Vi đứng hình,từ tốn giải thích.
Yên Vi cứng người.
"Cái gì! một tuần chỉ được ăn một bữa?"Cô dường như không thể tin vào tai mình.
Một tuần bảy ngày mà chỉ được ăn có một bữa,làm sao mà đủ.
"Hai bữa có được không?"Yên Vi thương lượng.
Hàn Thu và Lệ Chi đồng loạt lắc đầu.
Yên Vi nhìn đĩa ổi trước mặt,cảm giác muốn ăn tráng miệng đã đi đâu hết,cô tự tưởng tượng bên cạnh mìmh đang có một cáo bánh quy có hạt điều,giòn tan và thơm lừng,rồi chậm chạp lấy miếng ổi lên cắn một miếng.
Chưa bao giờ cô ghét ăn trái cây như vậy cả.
***
Ở bên kia,tại một nơi nào đó.
Một cô gái đầu tóc có chút rũ rượi,bộ y phục đơn giản không cầu kì,sắc mặt trông không còn mấy phần sức lực.
Đang cặm cụi viết một cái gì đó.
Những nét chữ thanh tú thẳng hàng đã được việt xong,cô gắp lá thư lại thật nhỏ,bỏ vào trong một cái bọc giấy có kích cỡ chỉ lớn hơn một chút.
"Xong rồi,ngươi hãy mang cẩn thận.
Đây là đường sống duy nhất của chúng ta.
"Cô đưa cho người con gái bên cạnh.
"Dạ.
"Người kia đáp.
***
Buổi tối,Yên Vi ngồi nằm trên ghế,phía đằng sau có một cái gối khá dày,nhưng rất mềm,cho cô một cảm giác sảng khoái và thư giãn vô cùng.
Cô ngồi đọc sách,thi thoảng sẽ vô thức đưa tay đặt lên bụng mình,bên trong người cô,là một sinh mạng nhỏ bé,đang từng ngày thành hình,rồi sẽ được chào đón ở đây.
"Nương nương!Nương nương!"Tiếng Lệ Chi đứt quãng từng cơn.
Yên Vi để sách qua một bên,nhìn Lệ Chi tỏ vẻ có chuyện gì.
"Ban nãy nô tì mới đi lấy một vài thứ từ nội vụ phủ,về đến đây thì mới chú ý thấy trong