Phần ống tay được cách tân trong rất lạ và đẹp mắt,Hàn Thu và Lệ Chi trầm trồ:
"Nương nương,nô tì không ngờ người lại có khiếu thẩm mĩ đến như thế.
"
"Cám ơn các ngươi.
"Yên Vi cười nhẹ,trong lòng cô cảm thấy có chút tự hào nho nhỏ,nhưng có lẽ bởi đây là ở thời xa ơi là xa,cho nên những thứ cô làm ra trông mới lạ lùng như thế,chứ ở thời hiện đại,có lẽ,đây đã là loại trang phục và kiểu dáng lỗi mốt lắm rồi.
May xong ống tay,Yên Vi cảm thấy có chút ngán ngán với việc may vá,nhưng không sao,
cô vẫn còn rất nhiều việc để làm mà,còn công việc trồng rau nữa.
Yên Vi đi ra bên ngoài,nhìn thấy mô đất trống mình đã làm sẵn từ lúc vẫn còn là hoàng hậu bị ghẻ lạnh,cô lại thế mà bỏ quên,thật là đáng trách quá.
Bây giờ đã vào thu rồi,Yên Vi không biết liệu mùa này thì rau củ có trồng lên được không, nhưng cô vẫn muốn thử cho biết.
Yên Vi thay một bộ y phục gọn gàng ra dáng một nam nhân nhỏ bé,cô phủi phủi người,mặc như thế này thuận tiện hơn rất nhiều,dễ chịu và thoải mái.
"Nương nương à,sao người lại ăn mặc như vậy chứ?"Hàn Thu cả kinh,cuống quýt nói.
Nương nương ăn mặc như vậy thật sự là không được rồi,không đúng phép tắc.
"Kệ đi,ta dù sao cũng đang bị cấm túc,yên tâm,mặc vậy cũng không ai thấy đâu.
"
Yên Vi biết Hàn Thu đang lo lắng điều gì,cô là hoàng hậu,phải luôn luôn ăn mặc sao cho hợp quy củ, nhưng bây giờ cách cửa cung đóng chặt đến nỗi con muỗi cũng không thể bay vào,thì làm sao có ai biết được.
Yên Vi đi ra bên ngoài,nói Lệ Chi đưa cho mình một ít hạt giống trong kho ra,Lệ Chi đưa hạt giống cho cô:
"Nương nương,đây là hạt giống của bí ngô và cà rốt,trong kho chỉ còn có nhiêu đây thôi.
"
"Vậy là được rồi.
"Yên Vi nhận lấy hạt giống,bỏ vào trong túi áo,bắt đầu cào đất.
Hàn Thu và Lệ Chi bối rối nhìn Yên Vi,hoàng hậu của bọn họ đưa bọn họ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác,khiến cho bọn họ không