Hai người thị vệ đưa Ngỗ Vân đi vào trong thận hình ti,nhưng chưa dùng hình với ông ta mà kêu một người vẽ đẹp đến.
Ngỗ Vân cả người run rẩy,nhìn xung quanh tối om như mực,chỉ có mấy đốm lửa mập mờ phía xa xa,có cảm giác quỷ dị và đáng sợ.
"Mau miêu tả cậu ta đi.
"
"Vâng,vâng,cậu ta có một đôi mắt hơi xếch lên! "Ngỗ Vân sợ hãi không dám phản kháng, nhanh chóng miêu tả lại chàng trai mà mình từng thấy,cố gắng vận dụng hết tất cả trí nhớ của mình ra,miêu tả thật chi tiết,chỉ mong bản thân mình nhờ thế mà giảm nhẹ được tội của mình.
Một lát sau,bức vẽ đã hoàn thành,anh thị vệ cầm bức tranh lên,sau đó liền đưa cho Ngỗ Vân:
"Có giống như trong kí ức của ông không?"
"Giống giống.
"Ngỗ Vân khẳng định.
"Được rồi,ngươi đem cái này,đi hỏi một vài người đứng đầu,yêu cầu bọn họ làm việc kín đáo một chút,chậm nhất là sáng ngày mai,áp giải tới đây.
"
"Dạ.
"Người kia tuân mệnh,nhanh chóng hành động.
"Còn ông,đã thành thật khai báo,bọn ta chắc chắn sẽ nói nhẹ với Lý công công để giảm án của ông,bây giờ thì ông ở yên trong đây,để khi nào gặp tên đó còn đối chất.
"Anh thị vệ đặt tay lên vai Ngỗ Vân,nói bâng quơ rồi hai người rời đi.
Ngỗ Vân thở phào nhẹ nhõm,biết thế ông ta ước rằng mình có thể quay trở lại thời gian, chắc chắn sẽ sống chết không nhận lời của hai người kia,để không bao giờ tự rước họa vào thân như thế này.
Ông ta thất thểu đi vào bên trong phòng giam.
Người kia vẽ ra thêm vài tấm hình y chang,rồi phân phát cho vài người đứng đầu trong một khu,nói:
"Các người nhìn xem trong chỗ mình có ai như thế này không?Đây là việc liên quan đến hoàng hậu nương nương,Lăng thị vệ và Vương thị vệ đã đích thân nhúng tay,tức là người của Lý công công,làm việc tuyệt đối nhanh gọn lẹ.
Các người hãy nhanh chóng tìm ra tên này,nhưng làm gì thì làm,kín đáo một chút.
"
"Biết rồi.
"Mọi người nghe đến "hoàng hậu" thì liền biết là chuyện gì,nên ai cũng nhanh chóng gật gù rồi đi làm công chuyện quan trọng trước mắt.
Rất nhanh,buổi tối đã