Phòng 4211 khách sạn Hoa Nghi, tới đây đi, tôi chờ anh.Đây là nội dung tin nhắn trên di động của Thu Dật Mặc, tin nhắn đến từ “Tả Ninh”, thời gian là 10 giờ 40 phút đêm nay, Tả Ninh đoạt lấy di động click mở cẩn thẩn xem xét hai lần, chính xác là dãy số của cô.Trong đầu không ngừng tìm tòi trong trí nhớ, cô đột nhiên nhớ ra lúc vào đại sảnh khách sạn, có một cô gái tươi cười nói với cô muốn mượn di động.Cô gái đó nói muốn gửi tin nhắn cho người nhà, cô lại không quan sát hơn nữa cô gái đó sau khi gửi thì liền xóa đi, cô cho rằng đó là điều đương nhiên.Chỉ trong nháy mắt cô liền đoán được có người gài bẫy.Thu Dật Bạch cũng thấy tin nhắn nhưng anh không có gì quá kích động, chỉ là lẳng lặng nhìn Tả Ninh rồi phun ra hai chữ: “Anh tin.”Tả Ninh không vì vậy mà kinh hỉ, bởi vì trong ánh mắt của Thu Dật Bạch, cô nhìn ra được sự mê mang cùng bất lực của anh.Bất đồng với phẫn nộ cùng tuyệt vọng vừa rồi, anh bây giờ càng giống như là đứa trẻ mất đi phương hướng, không biết nên đi nơi nào.“Thu Dật Bạch….”“Ninh Ninh….” Thu Dật Bạch nhẹ nhàng cười cười: “Đi tắm rửa đi, mặc ít như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh, tắm rồi sẽ ngủ ngon hơn. À còn nữa, hôm nay là kỳ an toàn, đừng uống thuốc tránh thai, tháng trước đã bị anh ấy bắt uống một lần rồi, sẽ có hại cho thân thể.”Tả Ninh rốt cuộc không nhịn được mà nghẹn ngào: “Thu Dật Bạch…”Giờ phút này, cô không muốn tìm hiểu anh có thật sự tin cô hay không, cũng không hề ủy khuất thương tâm bởi vì bản thân bị người ta gài bẫy, cô chỉ đơn giản là đau lòng, đau lòng người đàn ông thoạt nhìn yếu ớt đứng trước mặt cô này.“Xin lỗi, anh… Cần thời gian suy nghĩ, đêm nay không thể ở cùng em, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Anh xoay người mở cửa rồi lại dừng bước xong nhẹ nhàng bổ sung nói: “Đừng sợ, anh không trách em, cũng không phải không cần em.”Từ đầu đến cuối, ngoại trừ người đối diện im lặng, Thu Dật Bạch không hề liếc nhìn Thu Dật Mặc một cái.Đến khi thân ảnh Thu Dật Bạch biến mất, Tả Ninh mới lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Dật Mặc: “Anh cố ý, anh sớm đã biết Thu Dật Bạch tới có đúng không?”“Biết sớm cùng với biết trễ, có gì khác nhau sao?” Thu Dật Mặc nhìn lại cô, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm.“Cũng đúng, không có gì khác nhau.” Tả Ninh tự giễu mà cười cười rồi chỉ vào cửa: “Thu tổng mời về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”Thu Dật Mặc không nhúc nhích mà tiếp tục nhìn chằm chằm cô: “Lần đầu tiên, em đứng trước mặt tôi, cầu tôi muốn em, lần thứ hai, em gửi tin nhắn cho tôi rồi ăn mặc như vậy chờ tôi. Lần thứ ba sẽ không cho em cơ hội chủ động nữa, bởi vì em đã thành công trêu chọc tôi, về sau trò chơi này tôi sẽ là người khống chế.”Tả Ninh cười lạnh một tiếng: “Thu tổng là người nhạy bén như vậy, anh thật sự không hoài nghi chuyện xảy ra đêm nay?”“Tôi chỉ xem kết quả, không để ý quá trình.”Cửa phòng nặng nề khép lại, Thu Dật Mặc tây trang phẳng phiu đứng ở hành lang, đôi mắt trước nay sắc bén lạnh nhạt lần đầu tiên không còn sáng rọi mà trở nên ảm đạm mờ mịt.“Xin lỗi.”Hai chữ tràn ra từ cổ họng anh, lại không biết lời này anh nói với Tả Ninh hay là nói với Thu Dật Bạch.Tả Ninh còn chưa kịp đi vào phòng tắm thì di động của cô liền vang lên, màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.“Cô Tả, thế nào?”Âm thanh này, Tả Ninh