Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Vì để tiễn Hạ Tân nên tôi xuống xe trước, quãng đường còn lại liền đi xe đạp như thường lệ, chỗ chúng tôi cách nhau không xa, đại khái hơn mười phút là về đến nhà.
Sau khi về nhà thấy Lưu Tư Thuận đang chắp tay sau lưng đi lại trong phòng khách, trông thấy tôi hắn ta lập tức đến gần nói: "Lý Viện Viện được cậu siêu...!được cậu khuyên về nhà."
"Hả? Là sao?" Tôi không hiểu hỏi.
"Haiz, nhắc tới cũng là đáng thương." Lưu Tư Thuận nói, "Khi Viện Viện còn sống...!Khi còn bé cô ấy rất yếu đối, vẫn luôn bị bạn bè bắt nạt.
Đến khi trưởng thành lại gặp phải người bạn hay bắt nạt hồi đi học ở chỗ làm, có một lần người bạn đó ấn đầu cô ấy vào bồn cầu xảy ra chuyện, từ đó về sau cô ấy không thể rời khỏi bồn cầu nữa."
Tôi tức giận nói: "Đây cũng không phải là bạo lực học đường nữa, chúng ta có thể kiện người bạn đó cố ý gây thương tích! Mọi hành vi của cô ta gây ra thương tích cực lớn cho Viện Viện, không chỉ phải chịu trách nhiệm pháp luật, việc trị liệu sau này của Viện Viện cũng phải do người bạn đó thanh toán!"
"Haiz, cũng không sao cả, cô ta đã bị dạy dỗ rồi, chỉ là Viện Viện có chút đáng thương, bị trói buộc bên cạnh bồn cầu, chấp niệm qua sâu, muốn đi cũng không đi nổi, ban đêm cứ nhất định phải xuất hiện ở bên cạnh bồn cầu."
"Ở nhà dựa vào cha mẹ, đi ra ngoài nhờ vả bạn bè, tôi cảm thấy làm bạn cùng phòng, chúng ta nên khuyên cô ấy tích cực đi trị liệu, mau chóng thoát ra khỏi bóng ma tâm lý."
"Không cần đâu, cô ấy...!trước kia các bạn học đều nói trên người cô ấy có mùi nhà vệ sinh, từ đầu đến cuối đều bị người ta bài xích.
Mà cậu lại chưa từng ghét bỏ cô ấy, mặc kệ gặp được cô ấy ở nơi nào đều có thể vươn tay.
Bây giờ cô ấy đã thoát khỏi khúc mắc và siêu...!đi về nhà, về sau sẽ sống thật tốt" Lưu Tư Thuận nói, "Vừa rồi cô ấy trở về liền chuyển hành lý đi, còn dặn dò tôi về sau phải chăm sóc cậu cho tốt."
Tôi nhìn về phía phòng ngủ của Lý Viện Viện, trong phòng vẫn sạch sẽ gọn gàng như trước.
Bồn cầu vẫn còn, tóc giả lại biến mất.
Đúng như Lưu Tư Thuận nói, trên người Lý Viện Viện luôn có một mùi vệ sinh, cho dù có tắm rửa cũng không hết.
Thật ra tôi cũng không thích thứ mùi đó, nhưng biết Lý Viện Viện cần được quan tâm, cho dù không thích cũng phải kiên định duỗi tay ra với cô ấy.
Cô ấy có thể nghĩ thoáng thật sự là quá tốt, chỉ tiếc là đi quá vội vàng, không thể gặp một lần.
Nhưng không sao, chỉ cần có duyên phận, hai người sống luôn có cơ hội gặp lại nhau.
"Cảm ơn thầy Lưu, anh còn chuyên môn chờ tôi trở lại nói cho tôi chuyện này."
"Không có gì, bình thường tôi cũng không hay ngủ đêm lắm.
Đúng rồi, tặng cho cậu quyển sổ này, về sau lên lớp cậu hãy mang theo, dùng nó để viết giáo án hoặc là ghi chép tên học sinh cũng được." Thầy Lưu đưa cho tôi một quyển sổ rất cũ, trang giấy vừa mỏng lại ố vàng, hình như đã để rất nhiều lắm, bên trong trống không, không có một chữ nào cả.
Chắc đây là quyển sổ hắn ta thích nhất, cất giữ rất nhiều năm đi.
Tôi ôm lấy nó, cảm ơn: "Cảm ơn anh, về sau tôi sẽ cầm nó theo bên người."
"Không không không, cũng không cần quá gần người đâu, nhất là đừng để gần tim cậu, huyết khí của cậu quá vượng quá nóng." Lưu Tư Thuận khoát tay nói, "Cậu cứ để trong túi xách, khi đi làm gặp phải học sinh không nghe lời thì lấy ra là được."
Giáo án thì có liên quan gì đến học sinh không nghe lời? Có lẽ là kinh nghiệm dạy học của thầy Lưu đi, về sau phải chậm rãi thảo luận mới được.
Bây giờ tôi rất buồn ngủ, chỉ đứng thôi cũng gà gật.
Sau khi nhận lấy quyển sổ, tôi mơ mơ màng chào hỏi với thầy Lưu rồi trở về phòng ngủ.
Trong mơ loáng thoáng nhìn thấy Lý Viện Viện, cô ấy mặc váy hoa, cười vẫy tay với tôi rồi bay lên trời.
Sau khi tỉnh lại tôi chỉ cảm thấy đây đúng là một giấc mơ đẹp, tâm trạng cực kì tốt, mặc một chiếc áo thun bình thường, giá rẻ chỉ có 20 đồng mua ở chợ sinh viên đi làm.
Sáng sớm Hạ Tân đã đi tìm thợ sửa thang máy đến, nhưng camera lúc đó bị mất tín hiệu, đến khi bình thường thì chúng tôi đã ra khỏi thang máy rồi.
Hơn nữa từ đầu đến cuối nhân viên đều không nghe được chúng tôi gọi điện báo có, bọn họ cũng vẫn luôn chăm chỉ làm việc.
Hạ Tân tra xét nửa ngày không có ra kết quả, 9 giờ cửa hàng sẽ phải mở cửa, cậu ta không có thời gian truy cứu trách nhiệm, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Tôi ở một bên quan sát cậu ta, thấy cậu ta đúng là không nhớ rõ chuyện tối qua.
Tôi hiểu cậu ta rất rõ, chắc hẳn không phải giả vờ.
Điều này khiến tôi vừa lo lắng vừa thở phào, lo lắng cậu ta thật sự xuất hiện bệnh sinh lý, đồng thời cũng thở phào vì cậu ta không nhớ rõ sẽ không ảnh hưởng đến tình huynh đệ của chúng tôi ngày sau.
Tôi cất điện thoại vào tủ đồ của nhân viên, mặc trang phục gấu, biến thành một linh vật cần cù lại đáng yêu.
Trong lúc làm việc, tôi luôn luôn lơ đãng đi lại gần thang máy, mục đích chủ yếu là để tìm Ninh Thiên Sách hôm nay sẽ tới.
Tôi thật sự sợ cậu ta vì để phá tà mà trực tiếp dội nước tiểu đồng tử vào trong thang máy
Nhưng mà Tiểu Ninh vẫn luôn không đến, tới tận hơn 10 giờ đêm lúc tôi sắp tan làm mới nhìn thấy một chiếc áo bào vàng chóe, chỉ nhìn quần áo tôi liền biết cậu ta là Ninh Thiên Sách.
Thấy cậu ta không để ý đến nhân viên ngăn cản, vọt thẳng về hướng thang máy, tôi vội vàng xông lên cản cậu ta, nhưng lúc này tôi vẫn còn đang mặc đồ con gấu, chạy hai bước liền ngã sấp xuống.
Ngẩng đầu thấy Ninh Thiên Sách còn đang nhanh chân đi về hướng thang máy, tôi giãy giụa thấy không dễ đứng dậy, liền dùng hai cánh tay rắn chắc của mình bò trên mặt đất.
Sàn nhà của cửa hàng rất bóng loáng, đồ lông nhung không khó bò trên đó lắm.
Rất nhanh tôi đã đuổi kịp ở Ninh Thiên Sách sắp đến chỗ thang máy, lúc này thang máy vừa vặn đi đến, thấy cậu ta muốn đi vào, tôi quýnh lên dùng cánh tay lông mao ôm lấy bắp đùi của cậu ta.
"Cậu, chờ một chút cho tôi." Tôi ở trong bộ đồ gấu thở hổn hển nói.
Có lẽ Ninh Thiên Sách bị giật nảy mình, rút ra kiếm gỗ vác trên lưng ra chỉ vào tôi nói: "Yêu nghiệt phương nào, hiện nguyên hình ra!"
Tôi một tay ôm lấy chân cậu ta không buông, một tay