Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Ninh Thiên Sách đi đến bên cạnh tôi, trên mặt là vẻ rã rời khó mà che giấu.
Cậu ấy thấy tôi đang phơi ván giường, hỏi: "Đây là giường tối qua anh ngủ?"
Tôi còn đang ở giai đoạn vừa mới rung động, đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu, cũng dịch người ra nói với Tiểu Ninh: "Tối hôm qua cậu chạy một đêm quá mệt mỏi, hay là...!ngồi xuống ván giường một lát đi?"
Tôi kéo ván giường đến trước mặt Tiểu Ninh, Ninh Thiên Sách cúi đầu nhìn về phía ván giường, mấp máy đôi môi trắng bệch bởi vì mỏi mệt, trầm giọng hỏi: "Nói một chút về những gì anh đã gặp phải tối qua đi."
Tôi kể rõ mọi chuyện từ lúc cậu ấy lên xe đến khi tôi kể chuyện Marx ngủ quên mất cho cậu ấy biết.
Chắc là trí thông minh khi yêu đương của tôi hơi giảm sút, cho nên ngay cả việc kỹ thuật trang điểm của Mục Hoài Đồng không tốt, thể chất không tốt chân tay lạnh lẽo, Điền Bác Văn chơi côn trùng, lái xe hiểu lầm tôi và dặn dò Đàm Hiểu Minh cẩn thận, cùng với việc Đàm Hiểu Minh bị cha mình ngược đãi đều nói hết ra, không hề giấu giếm tí gì.
Có thể là học sinh của tôi quá đáng thương, Ninh Thiên Sách càng nghe sắc mặt càng kém, cuối cùng còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn qua ván giường, có lẽ cậu ấy cũng đang thương hại Đàm Hiểu Minh đi.
Tôi sờ lên ván giường, mặt bên trên đã không còn ẩm ướt nữa, liền lật mặt nó lại phơi một bên khác.
"Tôi định để Tiểu Minh đến chỗ tôi ở, đứa nhỏ này không có cảm giác an toàn, hình như còn có sở thích với ván giường, cứ nhất định bắt tôi mang cả ván giường theo." Tôi giải thích, "Thế nhưng ván giường ở một nơi âm u như nhà xác lâu rồi, thực sự quá ướt, tôi định phơi nắng xong mới mang về."
Ninh Thiên Sách mở miệng: "Nếu anh còn phơi tiếp, có lẽ Đàm Hiểu Minh sẽ vĩnh viễn không chuyển đến được đâu."
"Hả? Vì sao?" Tôi khó hiểu nói, "Chẳng lẽ không phải giường chiếu sạch sẽ, có mùi nắng mới dễ chịu sao?"
Ninh Thiên Sách nhìn tôi chằm chằm, trong mắt như cất giấu rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng cậu ấy chỉ nói: "Bây giờ anh hãy mang ván giường về chỗ ở đi."
"Vậy còn cậu?" Tôi hỏi, "Cậu chạy một đêm, hẳn phải nghỉ ngơi thật tốt.
Có phải cậu còn muốn về sư môn không, nếu đủ tiền thì lần này nên đi máy bay thôi, ngồi tàu mệt lắm."
Tôi lại ngẫm nghĩ, vô cùng khó khăn nói: "Lại nói tối hôm qua cậu cũng vì lo lắng cho tôi nên mới chạy về, tiền vé máy bay hẳn phải để tôi chi."
Mặc dù tôi rất nghèo, nhưng đối với người mình thích thì nhất định phải đưa tất cả thứ tốt của mình cho đối phương, đây mới là cách yêu!
"Không được, tạm thời không về sư môn." Ninh Thiên Sách nhìn tôi nói, "Tôi về sư môn là vì có vài chuyện không hiểu, muốn nhờ sư phụ giúp đỡ.
Chẳng qua bây giờ có lẽ tự tôi phải vượt qua ngưỡng cửa đó rồi.
Đêm qua chạy về là ý trời, cũng là kiếp số của tôi."
Tôi không hiểu cậu ấy nhiều lắm, dù sao tôi cũng không hiểu rõ về phong kiến mê tín.
Nhưng sự rung động hôm nay đã khiến tôi nghĩ thông suốt, nếu đã thích Tiểu Ninh, vậy thì phải tìm hiểu cậu ấy từ góc độ của cậu ấy.
Trước đó tôi luôn nói muốn để cậu ấy tin tưởng khoa học, nhưng ngay cả lý luận về phong kiến mê tín tôi còn không hiểu, làm sao có thể dùng khoa học để phản bác cậu ấy, dẫn đạo cậu ấy, cảm hóa cậu ấy được?
"Đúng là tôi không tin quỷ thần, nhưng tìm hiểu về truyền thống tư tưởng cổ hủ của nước ta cũng không sao." Tôi duỗi cành ô liu ra cho Ninh Thiên Sách.
"Không cần." Cậu ấy tiều tụy nhìn tôi, nói, "Nếu người bình thường ở chung với quỷ lâu, cho dù dương khí có mạnh thì sau một thời gian lâu dài cũng sẽ bị âm khí ăn mòn, dần dần trở nên yếu ớt, từ đó giảm bớt tuổi thọ.
Mà quỷ đi theo người này lại có thể dần dần mạnh lên trong quá trình hấp thu dương khí..."
"Ngừng!" Tôi ngắt lời cậu ấy, "Chờ một chút, để tôi ghi lại đã."
Tôi nhanh chóng lấy quyển sổ mà thầy Lưu tặng từ trong ba lo ra, quyển sổ này rất dày, dùng để viết giáo án ghi tên học sinh, nhưng vẫn có đủ không gian để ghi chép lý luận của Tiểu Ninh.
Lần này tôi bắt đầu viết từ mặt sau, viết hết lời Tiểu Ninh vừa nói xong liền ra hiệu cậu ấy nói tiếp.
Tiểu Ninh một lời khó nói hết nhìn quyền sổ của tôi, chắc là ghét bỏ nó quá cũ kỹ đi, xã hội hiện đại bây giờ hiếm thấy loại sổ cổ xưa này lắm.
"Đồng nghiệp thầy Lưu tặng, hắn ta là bạn cùng phòng của tôi, cũng ở 404, là một người rất tốt." Tôi giới thiệu nguồn gốc quyển sổ, cũng miêu tả qua về hoàn cảnh cuộc sống của tôi, để Tiểu Ninh dần dần hiểu tôi hơn.
Ninh Thiên Sách ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh nắng 10 giờ sáng mùa hạ vô cùng chói chang.
Những trang giấy cũ của quyển sổ dần tỏa ra mùi nấm mốc, có chút khó ngửi.
"Chúng ta vẫn nên tìm nơi nghỉ ngơi rồi nói sau." Vẻ mặt của Ninh Thiên Sách bỗng nhiên trở nên trách trời thương dân, "Anh ngủ ở nhà xác một đêm cũng mệt mỏi rồi, cần đến một chỗ râm mát, ít nắng sáng, yên tĩnhít người."
Tôi đếm điều kiện mà cậu ấy nói, không phải là ký túc xá của tôi sao?
"Vậy đến nhà tôi đi, cậu cũng cần nghỉ ngơi, ít nhất là uống hớp nước, nhìn môi cậu hơi khô." Tôi nhìn chằm chằm đôi môi khô nứt của Tiểu Ninh, nói.
Lần này Tiểu Ninh không từ chối, mà dứt khoát gật đầu nói: "Được."
Tôi lấy điện thoại gọi một chiếc xe bán tải, để ván giường ở thùng xe.
Phía trước xe bán tải chỉ có một chỗ ngồi cạnh tài xế, đương nhiên là tôi hào phóng tặng cho Tiểu Ninh, mình thì ngồi đằng sau với ván giường.
Về đến nhà, tôi còn muốn phải phơi khô ván giường trong phòng ngủ đầy đủ ánh nắng của tôi rồi mới để vào phòng ngủ của Lý Viện Viện được.
Nhưng Tiểu Ninh nói cậu ấy muốn mau sớm nghỉ ngơi, tôi chỉ có thể xếp gọn ván giường cho Đàm Hiểu Minh trước, để Tiểu Ninh nằm trên giường tôi ngủ.
Sau khi hết bận, tôi mới nhìn lén vào phòng của mình.
Ninh Thiên Sách không ngủ, mà đang ngồi ở trên giường ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi rót cho cậu ấy một cốc nước, ân cần đưa qua.
Ninh Thiên Sách nhìn cốc nước, hỏi: "Anh vẫn luôn uống nước này?"
"Yên tâm đi, đun sôi rồi." Tôi nói, "Hay là cậu thích uống trà?"
Nếu như cậu ấy muốn uống trà, tôi sẽ đi xuống mua một ít.
Ninh Thiên Sách lắc đầu: "Cũng không có nhiều âm khí, chắc là đã sớm chạy, mấy ngày nữa âm khí cũng sẽ tiêu tán."
Chưa đợi tôi hiểu gì, cậu ấy đãngửa đầu uống cạn nước trong cốc, trên mặt cũng có vẻ thoải mái hơn.
Giao lưu với Tiểu Ninh có chút khó khăn...!Không sao, năm đó tôi học thể dục kém như vậy, không phải cũng đã dựa vào nghị lực trở thành một chàng trai có thể đánh một trận với học trưởng sao?