Lục Vân đang mặc bộ pyjama hình gấu ở nhà rất dễ cởi, nhưng không biết vô tình hay cố ý mà Lục Cảnh Sâm lại cởi rất từ tốn, tựa như đang nâng niu tác phẩm nghệ thuật mà không phải chỉ là ham muốn tình dục đơn thuần.
"Eo em thon thật đấy bảo bối." Vừa nói, ngón tay anh vừa di chuyển quanh rốn nhỏ.
Lục Vân giờ phút này đang trần như nhuộng, hai tay thẹn thùng che mắt không dám nhìn anh, bờ lưng trắng nõn căng mịn dán chặt lên ga giường khiến nó nhăn nhúm lại.
Lục Cảnh Sâm dịu dàng gỡ tay đang che mặt của bảo bối xuống rồi đặt lên vai mình, sau đó chống tay xuống nệm nói với với cậu: "Ban nãy còn đòi theo kịch bản, bây giờ biết ngại rồi à?"
Lục Vân cắn môi lắc đầu, cố nén sự thẹn thùng nói lời thoại: "Khó chịu... Anh có cất súng trong người sao? Nó... Nó cộm tôi." Lục Vân nằm vắt hai chân lên vai anh, hai mắt mông lung khó hiểu nhìn xuống nơi đang nhô lên của anh, nói xong còn đưa tay định tìm kiếm thứ đang làm mình khó chịu kia.
Lục Cảnh Sâm cười dâm nắm lấy tay cậu: "Lát nữa cây súng này sẽ cộm vào cả bên trong em."
Vừa dứt lời, chiếc áo vest sang trọng ban nãy còn cùng anh xuất hiện trong buổi họp nay đã bị vứt sang một bên, tiếp theo là tiếng kéo phẹt ba tia và tiếng ma sát quần áo liên tục vang lên.
"Á... Anh làm cái gì... Anh sờ vào đâu đấy..." Lục Vân chống tay lên ngực anh dùng lực đẩy ra. Nhưng sau vài lần đẩy cậu nhận ra mình chẳng thể xê dịch được anh, ngón tay thon dài kia vẫn cố chấp sờ lên lỗ nhỏ bên dưới, hơn nữa còn vuốt ve lên xuống tựa như muốn tìm đường vào.
Đột nhiên, anh nắm lấy gậy thịt của cậu bắt đầu xoa nắn.
Khoái cảm dưới sự trợ lực của thuốc càng khiến cơ thể đang chiêu diêu của cậu trở nên mất kiểm soát, chỉ biết rùng mình theo từng cú ấn nhẹ vào điểm G và cú cục lên xuống của anh.
"Bé con, sướng không?"
Lục Vân cắn chặt môi, khẽ gật đầu
Lục Cảnh Sâm không vừa lòng với cách trả lời này, anh cố ý chèn thêm một ngón tay vào lỗ nhỏ bên dưới, mạnh bạo nới rộng.
"Hức...ư...ưm..." Tiếng rên rỉ vụn vặt không nén nổi bật khỏi môi cậu, như là tiếng mèo làm nũng của mèo con.
"Nói... Sướng hay không?" Anh cười đểu, áp sát thì thầm vào tai cậu.
"Sướng... sướng..." Lục Vân bị khóa chặt trong lòng anh, chỉ có thể dạng chân mặc anh chơi đùa lỗ nhỏ đến chảy nước, cả gậy thịt non nớt cũng bị xoa nắn đến cương cứng. Khoái cảm dồn dập khiến cậu chảy cả nước mắt sinh lý.
Đột nhiên, ngón tay đang làm càn trong cúc huyệt bị rút ra. Lỗ nhỏ trống vắng co rút, Lục Vân chưa kịp mất mát thì đã cảm nhận được quy đầu thô to đang đật ngay miệng huyệt, chỉ cần một cú thúc hông thì cậu sẽ sướng như lên mây.
"Thả lỏng."
Lục Cảnh Sâm nói xong bèn hôn lấy đôi môi căng mộng của Lục Vân. Bật chợt, anh thúc hông đưa cả cây vào lỗ nhỏ khít chặt ẩm ướt bên dưới. Cậu bủn rủn cả người, miệng muốn thở dốc rên rỉ nhưng đầu lưỡi đã bị anh cuốn lấy đùa bỡn, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở đáng thương.
Lục Cảnh Sâm hôn khóc bé con mới chịu buông tha. Nhìn gương mặt vốn ngây thơ nay nhiễm lấy sắc dục, hai mắt ngấn lệ nằm trên giường mặc mình yêu thương, Lục Cảnh Sâm còn nhịn được nữa thì anh sắc đắc đạo thành tiên.
"Quá to... Nuốt không nổi... Rút ra đi... Rút ra có được không..."
Nếo uốn bị căng đến cực hạn, miệng trên bảo anh rút ra nhưng miệng dưới lại cố chấp bao lấy gậy thịt gân guốc của anh.
Lục Cảnh Sâm thở hắc, dương vật như được tầng thịt mềm bao lấy, chỉ để yên thôi đã cho anh sướng đến thở dốc. Anb cố nhịn xuống dục vọng, kiên nhẫn chờ đợi Lục Vân thích ứng, ngoài miệng vẫn không quên đọc lời thoại: "Là mệng dưới của em ngậm lấy cây súng của tôi. Bây giờ tôi phải lấy lại."
Nói xong, anh chầm chậm rút "súng" của mình ra. Nhưng mới ra được hai phần ba, anh lại trở mặt thúc vào: "Ấy da, miệng nhỏ này hút mạnh thật đấy, lại bị nó hút vào rồi."
"A~ Anh... Anh cố ý!" Điểm G bị thúc trúng khiến tiếng rên mềm nhũn bật khỏi miệng Lục Vân.
Lục Cảnh Sâm không biện minh, tiếp tục chầm chậm di chuyển chờ Lục Vân thích ứng. Đợi khi lỗ nhỏ bên dưới đã thả lỏng một chút, anh không kiên nhẫn nỗi nữa bắt đầu mạnh bạo chơi cậu dục tiên dục tử.
"A...a...ưm...quá...quá nhanh rồi...anh làm tiểu Vân đau...ư..." Lục Vân dang chân đón nhận từng cú thúc hông của anh, khoái cảm đánh úp lại khiến cậu quên cả lời thoại.
Lục Cảnh Sâm vốn còn đang tức giận nên đã làm cậu khá thô bạo. Nhưng nghe giọng thút thít tủi thân của bé con mình thương, anh chỉ biết thở dài đè nén dục vọng, không di chuyển mà chỉ cúi người hôn lên khóe mắt ươn ướt của cậu: "Xin lỗi, cục cưng."
Ở khoảng cách gần như thế, Lục Vân nhìn thấy được gân xanh đang hằng lên trên trán anh. Biết được anh đang kiềm nén dục vọng để an ủi mình, cậu sót chồng nên dứt khoát