Chương 14
Lúc Lục Vân và Tống Tịch Ân đến bệnh viện thì Lục Cảnh Sâm đã đứng chờ sẵn ở cổng bệnh viện, cậu thấy anh hai bèn kêu Tống Tịch Ân dừng xe.
Lục Vân: "Người kia là anh của em, anh dừng xe ở đây để em đi bộ vào là được rồi. Mắc công anh vào gửi xe."
Tống Tịch Ân nghĩ đây là chuyện riêng của gia đình nên anh cũng không tiện vào theo, đành thuận theo ý của cậu.
Chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh Lục Cảnh Sâm, kế đó anh nhìn thấy Lục Vân bước ra từ ghế phụ. Kiểu xe này không phải xe chuyên dụng của nhà họ Lục, anh nghi hoặc liếc mắt nhìn sang vị trí ghế lái, tiếc là lớp cửa một chiều của xe đã chắn mất tầm nhìn khiến anh không thể nhìn thấy ai đang ngồi ở vị trí kia.
Lục Vân hấp tấp xuống xe, cậu không để ý đến vẻ nghi hoặc của anh mà chỉ vội nói: "Sâm, mình đi thôi."
Lục Cảnh Sâm tạm thời dằn lại nghi hoặc của mình xuống, anh bước đến nắm tay Lục Vân rồi dẫn cậu đến phòng bệnh của Lục Cảnh Nghiêm.
Cả hai cùng đi đến khu A của bệnh viện, đây là khu chuyên dụng dành cho khách VIP, tất cả đều là phòng giường đơn với diện tích phòng rộng rãi, dao động từ 30 - 50 tùy vào loại phòng. Người nhà bệnh nhân sẽ được phát thẻ từ để ra vào khu A và mở cửa phòng bệnh của mình, người lạ hoàn toàn không được phép bước vào nơi này.
Tiếng tít quẹt thẻ vang lên, cửa phòng bệnh tự động mở ra để hai người bước vào trong. Lục Vân vừa thấy cửa mở đã vội lách người vào, cả bàn tay đang nắm Lục Cảnh Sâm cũng bất giác buông ra, cậu cứ thế chạy ù vào bên trong bỏ lại anh từ từ theo sau.
Giường bệnh nằm ở góc khuất bên trái, từ cửa phải đi vào thêm một đoạn mới nhìn thấy. Vậy nên khi Lục Vân bước vào, người đầu tiên cậu nhìn thấy lại không phải Lục Cảnh Nghiêm mà là một cậu thanh niên xa lạ đang đứng gọt táo bên bàn phía ngoài, thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi tuổi.
Người nọ nhìn thấy có khách bèn đứng lên gật đầu chào: "Em là người nhà của anh Nghiêm à?"
Bước chân của Lục Vân chợt chậm lại, cậu không trả lời mà nghi hoặc nhìn người nọ: "Anh là?"
Tử Lam bưng dĩa táo vừa gọt xong, vừa đi đến bên giường bệnh vừa nhìn cậu cười bảo: "Anh là Tử Lam. Nhờ anh Nghiêm cứu anh trong đợt lũ vừa rồi nên anh mới còn sống, cho nên anh xin phép được ở lại chăm sóc anh ấy."
Đúng lúc này, Lục Cảnh Nghiêm lại nói xen vào: "Không cần đâu, cậu về đi."
Lục Vân nghe cái tên Tử Lam, cộng với việc Lục Cảnh Nghiêm vì cứu anh ta mà bị lũ cuốn dẫn đến đuối nước, mọi thứ đều dẫn cậu nhớ đến cốt truyện. Đây là cột mốc xây dựng tình cảm của Lục Cảnh Nghiêm và Tử Lam - thụ chính nguyên gốc của bộ truyện này.
Dựa theo cốt truyện, nguyên chủ vốn thích Lục Cảnh Nghiêm, đương nhiên sẽ không chịu để Tử Lam ở lại chăm sóc cho đại ca mình. Thế là giành lấy việc này, bảo rằng tự mình sẽ chăm sóc cho anh. Nhưng một cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ như cậu ta thì làm sao có thể chăm sóc chu đáo ai đó khi họ bệnh được? Một số chi tiết nhỏ như rót nước, gọt sẵn trái cây, hỏi thăm y tá về tình hình bệnh, nấu những món tốt cho sức khỏe,... cậu đều quên mất, mọi thứ đều là Tử Lam đến và làm tất cả.
Những lúc ốm đau là những lúc con người ta yếu lòng nhất, những chi tiết tưởng chừng là nhỏ nhưng thật ra lại rất ngọt ngào đó đã dần dần xúc tác cho tình cảm của hai người. Còn nguyên chủ thì càng ngày càng cảm thấy mình bị gạt ra khỏi những cuộc trò chuyện của họ, khiến cậu càng hoảng hốt và sợ hãi hơn. Tự mắt chứng kiến cảnh người mình thương dần rời xa mình, nguyên chủ vốn đã sống nội tâm này càng thêm khép mình, thậm chí còn bị bác sĩ chẩn đoán là trầm cảm. Tất cả dồn nén đã đưa cậu bé kia bước đến bước đường uống thuốc tự tử như cốt truyện đã viết.
Đứng trước ngã rẽ lớn của cốt truyện này, Lục Vân lưỡng lự... cậu không biết phải chọn thế nào.
Tử Lam đặt dĩa táo đã gọt sẵn lên bàn cạnh giường bệnh, sau đó ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: "Anh Nghiêm, em đã xin với tổ chương trình cho em được nghỉ quay trước thời hạn rồi. Sắp tới em trống lịch làm việc, anh cứ cho em ở lại đây đi."
Lục Cảnh Nghiêm nằm trên giường bên, gương mặt hơi tái nhợt, anh không trả lời lại Tử Lam mà chỉ lẳng lặng nhìn Lục Vân, dường như đang đợi cậu tỏ thái độ.
Lục Vân tránh né ánh nhìn đó của anh, gượng gạo gật đầu: "Thế nhờ anh... chăm sóc anh Nghiêm."
Lục Cảnh Nghiêm kinh ngạc nhìn Lục Vân, anh không dám tin cậu