Chương 16
Tử Lam buông đũa, hết quan sát cử chỉ thân mật của hai người lại ngó sang giỏ cơm Lục Vân đang cầm trên tay.
Cậu ta cười niềm nở đón Lục Vân qua bàn ngồi, giả lã nói chuyện: "Em cũng mang cơm đến cho anh Nghiêm à?"
Lục Vân đặt giỏ cơm xuống bàn rồi mở khóa kéo, lấy hai hộp cơm đã chuẩn bị sẵn ra. Cậu không nhớ hộp màu nào là của mình, hộp màu nào là của anh. Vậy nên cậu khui ngẫu nhiên hộp màu xanh lá trước, mùi tôm chiên Tempura thơm nức mũi lập tức tỏa ra khắp phòng.
Tử Lam thấy trong hộp là đồ chiên bèn cau mày, nói: "Em à, cơ thể anh Nghiêm đang yếu, không hợp ăn mấy món dầu mỡ này đâu." Sau đó cậu ta lại chỉ vào hộp cơm mình đã chuẩn bị rồi nhìn sang Lục Cảnh Nghiêm đang ngồi đối diện: "Tiểu Vân còn nhỏ không hiểu... anh nên ăn đồ em nấu thì hơn."
Lục Vân nghe cậu ta tự biên tự diễn nói một tràng dài, còn mập mờ chỉ trích không biết cách chăm sóc người khác, dù cậu có hiền như cục bột cũng phải tức giận.
Từ sáng đến giờ, Lục Cảnh Nghiêm vốn khá kiên nhẫn với Tử Lam, dù gì đây cũng là người chăm sóc cho anh. Nhưng ngay thời khắc anh nghe cậu ta nói điều không tốt về Lục Vân, mặt anh lập tức đanh lại.
Không đợi anh lên tiếng, Lục Vân đã tự mình ra trận. Cậu nói: "Đây là hộp của em, còn cái này mới là hộp của Nghiêm." Kế đó, cậu mở hộp cơm màu xanh dương còn lại ra rồi nói tiếp: "Hoàng tử thì cần gì học làm nông đâu ạ. Lục gia có đầu bếp và chuyên viên dinh dưỡng riêng, dặn họ làm em cũng yên tâm hơn."
Tử Lam vẫn cố giữ nụ cười sượng ngắt trên mặt, nhưng trong lòng đã thầm trách cậu thiếu gia này không lễ phép. Cậu ta khẽ liếc mắt nhìn thái độ của Lục Cảnh Nghiêm, tiếc là anh chẳng có ý gì là muốn khiển trách đứa em này. thậm chí còn cười đầy cưng chiều.
Cậu ta lại càng khó chịu hơn, tự nhủ mình chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi mà, có cần phải làm quá lên thế không?
Bàn ăn khá rộng, Lục Vân và Lục Cảnh Nghiêm ngồi kế nhau, đối diện là Tử Lam. Cậu chu đáo dọn hộp cơm chưa đụng đũa ban nãy của Lục Cảnh Nghiêm sang bên đối diện, sau đó xếp các khay đồ ăn ra sẵn trước mặt anh.
Sói xám họ Lục nào đó cũng nhân lúc bị bệnh bèn hóa thành cún bự làm nũng với cục cưng nhà mình, ngoan ngoãn ngồi đợi nhìn cậu bày đồ ăn ra, ngoan ngoãn nhận đôi đũa mới của cậu đưa cho.
Khung cảnh khắn khít của hai người như tồn tại bức tường ngăn cách Tử Lam với bọn họ.
Lục Vân vẫn giữ lễ phép nói với cậu ta: "Em cứ nghĩ anh sẽ ở đây suốt với Nghiêm, chắc không có thời gian nấu cơm nên không nhắn trước với anh." Sau đó cậu lại nhìn phần cơm trên bàn rồi nói tiếp: "Làm phiền anh quá."
Tử Lam lắc đầu xua tay, dí dỏm nói: "Không sao. Em thấy có lỗi thì chiều nay đem thêm phần của anh đi, xem như bù đắp."
Lục Vân thấy anh có ý làm hòa, cậu cũng không phải người giận dai, bèn vô tư nói: "Dạ được, cứ để em lo."
Không khí căng thẳng trong phòng bỗng chốc biến mất, cả ba bắt đầu ăn cơm, lâu lâu lại nói chuyện phiếm với nhau đôi ba câu.
Cơm nước xong xuôi, Lục Vân kiểm tra vết thương trên mặt anh. Do nhánh cây không cứa sâu nên các vết thương đều đã đóng vảy.
Cậu lo lắng dặn dò: "Anh không được ăn đồ biển hoặc là nước tương này kia đâu nha. Như vậy sẽ để lại sẹo xấu lắm." Cậu còn giả bộ nhăn mặt trêu anh.
Lục Cảnh Nghiêm thở dài: "Tiểu Vân chê anh rồi."
Lục Vân cuống quít giải thích: "Không có mà! Em mua thuốc liền sẹo rồi, hai ngày nữa vết thương tróc vảy rồi em sẽ bôi cho anh."
Anh nhìn bộ dạng đếm đếm ngón tay tính ngày của cậu, lòng anh như ngâm trong bình mật, cảm giác được săn sóc này ngọt ngào đến tận tim.
Lục Vân ở lại chơi với Lục Cảnh Nghiêm đến tầm hai giờ chiều, lúc này có một nhóm người, nhìn cách ăn mặc có vẻ là sĩ quan quân đội vào thăm anh, cậu thấy vậy thì lễ phép chào họ rồi xin phép ra về. Trong nhóm người này có chi thứ* của Lục gia, hiếm lắm bọn họ mới được tiếp xúc tiểu giống cái ở khoảng cách gần như vậy, thế là chạy đến niềm nở chào hỏi cậu, thái độ vô cùng thân thiện, thậm chí có chút cuồng nhiệt.
(*) Chi thứ: Mọi người tưởng tượng một cái cây nhiều nhánh, càng lên đỉnh sẽ càng ít nhánh và quyền lực càng tập trung. Chi thứ là nhóm thành viên nằm xa vòng quyền lực trung tâm và có huyết thống không thuần bằng dòng chính.
Các sĩ quan khác nghe đây là cục cưng được Lục gia giấu kín bưng mấy năm nay thì cũng hiếu kỳ gia nhập cuộc nói chuyện, càng nói bọn họ lại càng thích đứa nhỏ ngoan ngoãn lễ phép này.
Trong khi đó, bệnh nhân Lục Cảnh Nghiêm, đối tượng vốn nên được hỏi han lại bị bỏ rơi một bên. Anh nhìn nhóm cấp trên có tiếng nghiêm khắc của mình, bóc đại một người trong số họ ra đều đủ khiến nhóm tân binh sợ vỡ mật. Vậy mà bây giờ cứ như các bậc cha, chú ôn hòa ngồi trò chuyện với con cháu.
Tử Lam chỉ biết ngồi một bên nghe chứ không dám chen vào cuộc nói chuyện này. Những người ở đây đều là nhóm lão tướng của quân đội, cậu ta chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội được gặp mặt.
Lục Vân bị bọn họ giữ lại nói chuyện đến gần ba giờ chiều mới chính thức được buông tha.
Ngồi trên xe về nhà, Lục Vân mở điện thoại kiểm tra tin nhắn của đoàn kịch. Biên kịch đã check file của cậu và báo lại là đã được duyệt, cậu đọc xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, Lục Vân dặn nhà bếp chuẩn bị cơm sẵn như hồi trưa cho cậu rồi lại tiếp tục tu luyện, cậu cảm giác mình sắp chạm đến cánh cửa luyện khí kỳ cấp năm, phải tranh thủ thời gian thăng cấp. Cậu không xác định ngày thế giới xuất hiện dị biến là khi nào, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện hết mức có thể.
Hiện tại cậu chưa nói chuyện này cho hai anh và ba mẹ. Cậu quyết định đợi khi mình hoàn thành nhiệm vụ một, đạt được quyển tâm pháp Vạn yêu tu linh rồi mới nói với họ. Bởi hiện tại không có bằng chứng cụ thể nào, nói ra chỉ khiến lòng người hoang mang mà không mang lại được lợi ích gì.
Đợi có tâm pháp rồi, bọn họ có biết chuyện thế giới dị biến thì cũng đã có hướng giải quyết là tu luyện, sẽ không khiến Lục gia hoang mang rối