Chương 19
Kể một hồi lâu, những khúc mắc trong tình cảm của cả ba đã được tháo gỡ. Nhưng vẫn còn một điểm quan trọng không kém, ý nghĩa về lời nói vừa vang lên trong đầu của Lục Cảnh Nghiêm ban nãy, thì vẫn chưa được giải thích rõ ràng.
Lục Vân bỗng đến bên mép giường rồi nằm xuống, sau đó vỗ vỗ lên nệm nói: "Mau qua đây."
Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm quay đầu nhìn nhau, sau đó nhảy bổ lên giường rồi chia nhau nằm ở hai bên Lục Vân, vừa nằm xuống đã giở thói dâm dê. Anh cả luồn tay vào áo Lục Vân, bàn tay to rộng bao lấy bầu ngực hơi nhô lên của cậu, ngón tay hư đốn mò mẫm tìm đầu ti để xoa nắn chơi đùa. Anh hai thấy phần trên đã bị chiếm bèn đưa tay xuống dưới, vuốt lên đôi chân thon dài rắn chắc, càng vuốt càng áp gần vào vùng tam giác nhạy cảm. Chiếc quần thun ống rộng dễ dàng bị bàn tay vén lên luồn vào bên trong, chỉ ngăn cách da thịt bởi một lớp quần lót mỏng manh.
Lục Vân vốn định kêu hai anh nằm lên giường để tiện vào không gian hệ thống, nào ngờ ai con sói bị bỏ đói nhiều ngày này lại hiểu lầm ý cậu!
Núm vú chợt bị đầu ngón tay khẩy nhẹ, cậu cố nén tiếng rên rỉ sắp bật ra khỏi miệng, lắc đầu nói: "Dừng tay... Em kêu các anh nằm lên đây không phải để làm... làm chuyện đó..."
Nói xong vẫn không thấy hai người có dấu hiệu dừng lại, cậu hết cách đành phải dùng quyền hạn của chủ nhân không gian để triệu hồi hai người vào trong.
Thoáng chốc, cả ba đã đứng giữa một quảng trường rộng lớn, nền đất được lót bằng đá tảng phẳng lì, bên trên còn khắc họa những kí tự cổ xưa không thể giải thích.
Lục Cảnh Nghiêm và Lục Cảnh Sâm giật mình trước sự thay đổi đột ngột này, cả hai đồng loạt nhìn Lục Vân, khép nép như đứa trẻ làm sai đang chờ đợi lời giải thích từ cậu.
Lục Vân khoanh tay trước ngực, bĩu môi nói: "Bớt làm bộ đáng thương." Sau đó mới nghiêm túc nói tiếp: "Hệ thống vốn là sản phẩm của nền văn minh cao cấp hơn trái đất, cư dân nơi đó đã có bước phát triển vượt bậc khi kết hợp thành công linh khí và công nghệ, thay thế nguồn năng lượng cũ bằng linh khí để vận hành mọi thứ. Sau khi xây dựng nền văn minh của chính minh lên một tầm cao nhất định, họ nghĩ đến việc tự sáng lập những văn minh cấp thấp."
"Hệ thống là sản phẩm mang sứ mệnh này. Nó đi khắp các vũ trụ tìm kiếm nền văn minh mới, ban hành những nhiệm vụ, dẫn dắt kí chủ hoàn thành và hấp thu năng lượng của mỗi thế giới để truyền về cho nền văn minh chủ quản." Nói tới đây, Lục Vân nhìn thấy được Lục Cảnh Nghiêm nghiêm mặt suy nghĩ gì đó, còn Lục Cảnh Sâm thì cau mày trông có vẻ căng thẳng.
Cậu biết nỗi lo của hai anh, vội giải thích: "Nhưng hệ thống của em, nó đã thức tỉnh được linh thức, tức đã có được suy nghĩ và tự chủ mọi ý thức lẫn hành động của bản thân mà không còn bị nền văn minh chủ quản chi phối. Nó đã tự nguyện kí kết khế ước chủ tớ và trở thành "linh khí" của em. Nó sẽ mãi mãi không thể phản bội lại em, ngay khi nó có suy nghĩ muốn làm hại em, nó sẽ lập tức chịu trừng phạt từ khế ước."
Lục Cảnh Nghiêm nhìn đốm lửa lơ lửng giữa không trung, sau đó hỏi cậu: "Vì sao nó lại cam chịu kí khế ước chủ tớ mà không là khế ước bình đẳng? Điều kiện là gì?"
Lần này không phải là Lục Vân trả lời nữa, mà chính hệ thống giành trả lời: "Vì chỉ có khế ước chủ tớ mới đủ mạnh để chủ nhân giành lấy quyền kiểm soát hoàn toàn tui từ văn minh cấp cao. Nếu chỉ là khế ước bình đẳng, nói không chừng bọn họ còn dựa vào khế ước để kiểm soát luôn cả chủ nhân." Nói xong nó bay lại cọ mặt Lục Vân nịnh nọt: "Hơn nữa chủ nhân đáng yêu đã hứa sẽ giúp tui nắn linh thể. Đợi cậu ấy thăng cấp nguyên anh là có thể giúp tui nắn cơ thể mới, giúp tui hóa thành hình người."
Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm nghe giải thích xong mới an tâm phần nào. Cả hai bắt đầu phân tán lực chú ý quan sát xung quanh. Nơi này rộng lớn, từ dây nhìn ra bọn họ không nhìn thấy điểm cuối, chỉ thấy được vùng sương mù che lấp tít đằng xa.
Lục Vân đứng bên cạnh giải thích cho hai người: "Đây là không gian riêng biệt được đúc từ năng lượng hệ thống và linh khí hệ mộc của em. Nó như một thế giới riêng, có thể tự vận hành tuần hoàn năng lượng và chuyển hóa linh khí. Do không bị ảnh hưởng bởi khí ô nhiễm nên linh khí ở đây vô cùng tinh thuần, vô cùng thích hợp để tu luyện."
"Hiện tại các anh cũng là chủ nhân của nơi này, vốn có thể tùy ý ra vào không gian để tu luyện. Nhưng bởi các anh vẫn chưa bắt đầu tu luyện, trong cơ thể chưa có linh khí nên không thể liên kết với không gian. Đợi khi các anh bước vào luyện khí tầng một sẽ tự khắc cảm nhận mối liên kết này."
Hai anh im lặng lắng nghe từng lời của cậu, tuy vẫn còn nhiều chỗ khó hiểu nhưng về cơ bản thì các anh đã nắm được. Để ứng phó với biến cố mà Trái Đất sắp phải đối mặt như lời cậu đã kể thì điều cấp thiết lúc này là bọn anh cần phải tu luyện!
Lục Vân nói xong lại nắm tay hai anh cùng đi xuyên vào sương mù, đến bên một hồ nước bán kính rộng tầm năm mét mới dừng lại. Cậu nói: "Đây là hồ linh thủy. Dù rằng hiện tại em vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ để nhận quyển vạn yêu tu linh cho các anh tu luyện, nhưng ngâm mình trong linh thủy vẫn có tác dụng cải tạo thân thể, sẽ giúp con đường tu luyện sau này ít gặp bình cảnh hơn."
Nói xong, cậu cởi quần áo ra người ra, bước đến bên mép hồ rồi bảo: "Hai anh nhanh xuống đây."
Người nào đó đâu biết, ngay khi cậu quay lưng bước xuống hồ, hai con sói tên Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm đã nhìn chằm chằm vào cặp đào căng mẩy đang dần bị mực nước che lấp.
Lục Vân đi đến khi mực nước vừa ngang ngực thì đứng lại, ngay lúc cậu định quay đầu xem hai anh đi tới đâu rồi thì môi đã bị người đoạt mất.
"Ưm ~"
...
Tiếng nước nhóp nhép dâm mĩ văng vẳng không dứt giữa không gian tĩnh lặng, Giữa hồ nước nhỏ là hình ảnh hai người đàn ông đang ôm lấy cậu thanh niên vào lòng. Cậu trai bé nhỏ lọt thỏm giữa vòng tai của người đàn ông da ngăm đen, mông thịt căng mẩy tì vào bắp đùi anh, hai mắt cậu ngập nước, khuôn mặt mê man ửng hồng tựa vào hõm vai anh ta. Cậu ngoan ngoãn tựa búp bê vải, cơ thể thả lỏng mặc cho cây gậy thịt nóng bỏng đang liên tục cọ vào giữa khe mông, sượt qua cửa hậu mẫn cảm đang mấp máy theo nhịp thở của cậu trai nhỏ.
Bỗng cậu giật bắn, môi đỏ há rộng nhưng chẳng thốt lên được lời hoàn chỉnh, chỉ bật ra những tiếng âm tiết vô nghĩa ngọt lịm: "Ah...uhm... Sâm..."
Lục Cảnh Sâm liếm môi, ngón tay thon dài đang liên tục chuyển động bên trong hậu huyệt xốp mềm, càng vào càng sâu. Anh cúi đầu liếm mất giọt nước mắt vừa trào ra trên mặt Lục Vân, dỗ dành bé con: "Ngoan, anh vào từ từ nhé."
Lục Vân tin anh, dịu ngoan gật đầu, nhưng tin vào lời đàn ông nói lúc làm tình là sai lầm. Anh không hề chậm lại nhịp nhấp ngón tay mà còn vói vào thêm một ngón, cả ba ngón liên tục nhấp vào điểm G khiến cậu sướng rơn trào cả nước mắt.
Lục Cảnh Nghiêm si mê nhìn biểu cảm khiêu gợi của bảo bối, sau đó cuối xuống ngậm lấy núm vú của cậu vào miệng, đưa lưỡi khẩy nhẹ lên đầu ti, sau đó mút mạnh cả núm vú tạo thành tiếng chùn chụt gợi tình.
Quá nhiều điểm mẫn cảm bị kích thích cùng một lúc, cảm giác bị động thừa nhận sung sướng sắc tình càng khiến cậu phát điên, một tay đưa lên che miệng ngăn lại tiếng rên rỉ, một tay ôm đầu Lục Cảnh Nghiêm cho anh bú mình như đứa trẻ.
Ngâm mình trong dòng linh thủy tinh khiết nhưng lại làm chuyện trụy lạc này, dù Lục Vân biết rõ trong không gian không có ai khác ngoài họ nhưng cảm giác sợ hãi bị bắt gặp vẫn bao trùm lấy cậu. Khoái cảm và tội lỗi khiến cậu nức nở trong đê mê.
Lục Cảnh Sâm nhận ra bé con đang kìm nén bản thân, anh đưa tay nắm lấy tay cậu, thì thầm trấn an: "Rên cho anh nghe."
Hành động này khiến tiếng ư ử nghẹn lại trong cổ họng Lục Vân đột nhiên được giải phóng, cậu không kịp kìm giọng mình lại đã vô thức bật ra âm thanh ngọt nị: "Không... ah... ưm... chậm... đừng mút nữa... em... em không có sữa..."
Giọng nói của cậu như thuốc kích dục châm ngòi dục vọng của Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm, ánh mắt hai người cuồng dã đầy nguy hiểm.
Lục Vân đang chìm trong khoái cảm bỗng cảm thấy lỗ dâm trống vắng, ba ngón tay khuấy đảo bên trong đã được rút ra, núm vú cũng rời khỏi khoang miệng ấm áp, phút chốc bị luồn không khí lạnh lèo bao lấy. Cậu khó chịu cựa quậy muốn ngồi dậy, hai mắt ướt ngấn nước đáng thương nhìn Lục Cảnh Nghiêm: "Khó chịu... mau cho em..."
Ánh mắt