Chương 24
Thỏ con đi trêu chọc sói xám quanh mình nhưng lại chẳng hề hay biết, bởi nó đã được chiếc đuôi xù mềm mại của sói vương khoanh lại, bảo vệ trong vòng an toàn không ai dám xâm phạm.
Lục Vân lựa lời kể lại chuyện ban nãy của mình với Lục Vệ Huân, khéo léo giấu đi sự hiểu lầm không đáng có của anh ta với mình. Cậu đứng trong trường hợp đó thì sẽ tự hiểu là anh ta chỉ đang hiểu lầm nên vạ miệng, còn Lục Cảnh Sâm chỉ có thể nghe qua lời kể nên cậu sợ anh sẽ nghĩ khác.
Lục Cảnh Sâm yên lặng nghe bé con nhà mình ríu rít, ngoài mặt không nói gì nhưng cách anh nhìn về phía Lục Vệ Huân lại trầm ngâm đến la.
Lục Vệ Huân cúi mặt, giấu đi biểu cảm khó về kiềm nén lúc này của mình, anh ta biết một trong hai vị cầm quyền Lục gia đang đưa ra lệnh cảnh cáo dành cho mình,
Chưa bao giờ anh ta cảm thấy khoảng cách nửa mét lại xa vời đến vậy.
Lục Vân nhỏ giọng dặn Lục Cảnh Sâm: "Anh giải quyết công việc xong thì vào trong nhé. Em có việc quan trọng cần nói với anh."
Lục Cảnh Sâm gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ làm xong nhanh thôi.
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Vệ Huân làm vẻ bình tĩnh tiếp tục báo cáo công việc. Lục Cảnh Sâm cũng không phá vỡ thế cân bằng vi diệu lúc này, nhanh gọn giải quyết mọi thứ rồi vào trong gặp Lục Vân.
Trong phòng, cậu liên hệ với hệ thống để hỏi về quyển công pháp kia.
"Người của Lục gia hoàn toàn không có cơ sở, liệu họ có thể đọc hiểu được quyển công pháp kia không?" Cậu hơi suy tư về vấn đề này.
Hệ thống lắc lư: "Chẳng phải là có ngài dạy hay sao?"
Lục Vân lắc đầu: "Nhân tu và yêu tu vốn không giống nhau. Ta chỉ có thể dắt họ nhập đạo, còn phát triển hơn nữa, vẫn phải dựa vào chính bọn họ."
Nhưng dẫu sao thì cậu vẫn tin tưởng vào khả năng của hai anh ấy, nếu bọn họ sinh ra ở vị diện tu tiên thì chắc hẳn giờ này đã là thiên chi kiêu tử của môn phái lẫy lừng nào đó rồi. Về lại vị diện mạt pháp, nơi linh khí chỉ mới chập chững nảy nở thì bọn họ thậm chí có thể từng bước tìm hiểu sự ảo diệu của trời đất, trở thành thủy tổ được đời người sau kính phục.
Để làm được điều đó, bọn họ sẽ phải nỗ lực rất nhiều. Cậu sẽ luôn sát cánh bên họ, cùng gây dựng Lục gia này, cùng gây dựng gia đình nhỏ này. Chẳng ai biết được, ngày mai thế giới này sẽ thay đổi thế nào, có thể tăng mạnh lực lượng của bản thân sớm chừng nào sẽ tốt chừng đó.
Đợi Lục Vân lo xa lo gần xong thì Lục Cảnh Sâm cũng đã có mặt trong phòng, anh từ từ bước đến cậu, ôm lấy bảo bối nhỏ đang suy tư vào lòng.
Cậu đẩy đẩy cái đầu xù lông đang dụi vào hõm cổ mình vài cái, nhưng người nào càng ngửi càng nghiện, thậm chí còn rà lưỡi liếm dọc theo chiếc cổ thiên nga trắng nõn. Cậu khẽ rùng mình một cái, vẻ bất đắc dĩ hiện rõ trên mặt.
"Ở đây là công ty..." Lục Vân xoa nhẹ mái tóc của anh, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lục Cảnh Sâm rầm rì tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng thẳng dậy, hóa thành sói sám đáng thương nhìn cừu con.
Lục Vân phì cười, đưa đầu ngón tay nhỏ xinh hồng phớt của mình rà dọc theo cơ bụng của anh, hồn nhiên làm ra hành độn khiến máu người nào đó sôi sục: "Tối nay sẽ có quà cho anh... Em... ưm~"
Chưa nói hết thì đã bị đè ra hôn sưng cả môi.
Ba mươi phút sau đó.
"Công pháp?" Lục Cảnh Sâm nghiêm túc hỏi Lục Vân.
Trong khi người bị hỏi là Lục Vân thì vẫn đang bận thở dốc, mặt đỏ ran, hai mắt ngấn nước trừng anh, cậu ổn định nhịp thở một lát mới trả lời: "Ừm, chính là thứ em đã nói với anh lúc ở trong không gian."
Các Lốc Xoáy lo cho bé ngốc là mình cũng là có nguyên do. Thử hỏi có con nhà ai mới bị ăn hiếp xong đã quay ra cười tươi rói với người ta thế này không?
Lục Cảnh Sâm biết mức độ quan trọng của việc này, anh không trì hoãn nữa mà gọi ngay cho Lục Cảnh Nghiêm đang ở quân bộ, bảo anh cả mau về nhà có chuyện cần nói.
Ngay sau khi cúp máy, Lục Cảnh Sâm dắt theo Lục Vân rảo bước xuống lấy xe rồi chạy một mạch về Lục gia.
Bọn họ về tới nơi khoảng năm phút thì Lục Cảnh Nghiêm cũng lục tục về đến, cả ba cùng kéo nhau vào phòng riêng của Lục Vân, tuy đã dặn dò không ai được phép vào nhưng để an toàn, bọn họ vẫn khóa trái cửa rồi mới vào lại không gian.
Lục Cảnh Nghiêm nhìn quanh, tuy không quá rõ ràng nhưng anh cảm nhận được không gian đã rộng hơn và cảnh sắc nơi này dường như cũng có "hồn" hơn trước, cây cối, không khí, ánh sáng đều nhuộm đẫm sinh cơ, như thể vừa được tiếp thêm năng lượng.
Lục Vân lại dắt hai anh đến bên hồ linh thủy, nhiệm vụ được hoàn thành đã mang đến nguồn năng lượng đủ lớn để hồ linh thủy mở rộng hơn trước, hiện giờ nó đã có bán kính lên đến một trăm mét hơn. Bọn họ không bước