Người dẫn đường – 03
Edit: Kido
Ôn Khinh bị hắn nhìn chằm chằm, lùi về sau hai bước.
Sau khi chắc chắn khoảng cách đã đủ, cậu mới dám lớn gian từ chối: "Không, không phiền anh."
"Tại...tại tôi không có tiền."
"Tôi nghèo lắm."
Úc Hình nhướn mày cười nhạo: "Trông tôi thiếu tiền lắm à?"
Ôn Khinh chớp mắt, cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của Úc Hình.
Áo tắm dài mềm mại, chân đi đôi guốc gỗ, trên người không có bất kỳ vật trang sức nào.
Ôn Khinh là nhóc nghèo bình thường, cậu chỉ nhìn ra Úc Hình tính tình cợt nhả, còn lại không biết gì hết.
Không cần tiền...
Chả nhẽ muốn hẹn chịch?
Bình thường trong trường Ôn Khinh cũng hay bị hiểu lầm là gay, rất nhiều đàn ông tìm tới cửa ám chỉ cậu đủ chuyện, mỗi tội người ta lịch sự chứ nào có như Úc Hình trước mặt, vừa dọa vừa nạt.
Ôn Khinh cảm thấy mình đã nắm bắt được sự thật.
Cậu nhỏ giọng nói: "Anh hiểu lầm rồi."
"Tôi, tôi thích con gái."
"Hơn nữa, tôi, tôi còn là sinh viên đứng đắn."
Không tùy tiện chịch bên ngoài.
Úc Hình như nghe được chuyện hài thế kỷ, nụ cười trên mặt hắn tươi hơn, ngả ngớn bảo: "Thích gì thì phải thử mới biết được."
Mày Ôn Khinh nhíu chặt, thầm nghĩ thử làm quái gì?
Anh có tôi cũng có.
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Ôn Khinh nhìn thoáng qua Chu Châu đang đi tới đi lui trong phòng sách.
Đồng đội đang cố gắng điều tra manh mối, cậu lười tốn thời gian với Úc Hình, nhẹ giọng đề nghị: "Mong anh không nhắc lại vấn đề này nữa."
"Anh, anh kiên trì lên, sẽ qua cửa nhanh thôi."
Qua rồi tìm người khác chưa muộn.
Xong xuôi, cậu vội vàng xoay người chạy về phía phòng ngủ bên tay phải.
Phòng ngủ rộng khoảng hai mươi mét vuông, đứng ngoài cửa có thể thấy rõ giường tủ quần áo và nhà vệ sinh riêng, đồ dùng sinh hoạt đủ cả thậm chí còn có cả mỹ phẩm nguyên nhãn.
Tủ quần áo chất đầy quần áo mới, một nửa dành cho nam một nửa dành cho nữ, từ nội y quần lót tới khăn tắm vân vân, cái gì cần đều đủ, nhưng tủ đầu giường trống không.
Ôn Khinh đi tới bên cửa sổ, đứng đó nhìn ra ngoài.
Chẳng khác gì lúc ở sân thượng, toàn sương trắng.
Kiểm tra xong một vòng quanh phòng, thấy thời gian còn sớm, Ôn Khinh đá chân sang xem phòng khác.
Trước khi tập hợp, ba người hầu như đã lục tung tầng hai.
Suốt quá trình, Ôn Khinh tự động bỏ qua Úc Hình lải nhà lải nhải đằng sau.
"Tủ đầu giường thiếu đồ đúng không?"
"Ôi cái váy, đúng gu tôi luôn!"
"Òa ren kìa, quần lót ren đỉnh thật!"
Xuống tầng một, Úc Hình dường như đã phát biểu đủ, không mở miệng thêm lần nào nữa.
Nhóm người phụ trách kiểm tra tầng ba chưa xuống, chỉ có Quý Dư cùng áo bóng rổ ngồi trên ghế (ghế bọn họ từng ngồi).
Ôn Khinh cũng ngồi xuống chỗ cũ, theo bản năng nhìn ra hướng cánh cửa.
Vũng máu loãng ban nãy đã biến mất, nền gạch sạch sẽ không một giọt máu thừa.
Vài phút sau, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cầm cây lau nhà đến.
"Cung Vân Vân, cô dùng nó làm gì?" Chu Châu tò mò hỏi.
Cung Vân Vân tiếp tục tiến lên: "Tôi mắc bệnh sạch sẽ, nhất định phải dọn cái chốn khỉ ho cò gáy kia đã."
Cô đi tới cửa, ngạc nhiên quay đầu hỏi Chu Châu: "Máu...!ở đây đâu?"
"Trước khi tôi đi lấy chổi lau nhà nó còn ở đó mà?"
Chu Châu nghĩ lại: "Lúc chúng tôi xuống đã sạch sẽ rồi."
Cung Vân Vân cúi đầu nhìn xuống chân, không nói gì, cầm cây lau nhà cất về vị trí cũ.
Người sống sờ sờ nháy mắt biến thành máu loãng, vũng máu đột nhiên biến mất cũng chả có gì lạ.
Không còn vật cản, Ôn Khinh nghiêng người, đường đường chính chính đánh giá cánh cửa trò chơi.
Cửa này có hai màu hồng nâu, cao lớn như một bức tường.
Bên trái điêu khắc các loại quái vật hình thù kỳ lạ, ba đầu hai đuôi...!Bên phải rất sạch sẽ, chỉ nhiều hơn nửa còn lại một núm kéo.
Núm kéo hình người chạm lung tung là sẽ chết.
Ôn Khinh nhéo lòng bàn tay, rời mắt sang nơi khác.
Tám giờ tối, nhóm người phụ trách tầng 3 xuất hiện.
Cung Vân Vân là người mở lời đầu tiên: "Tầng 1 không nhiều phòng, trừ phòng khách cũng chỉ còn phòng bếp với nhà vệ sinh.
Trong bếp có rau dưa, thịt, trứng kèm theo bánh mì sữa bò linh tinh, đồ trong nhà vệ sinh cũng khá bình thường chưa thấy hiện tượng lạ."
Chu Châu tiếp lời cô: "Tầng 2 ngoài phòng ngủ còn có một phòng đọc sách, hai phòng ngủ giống hệt nhau, phòng đọc sách chứa rất nhiều sách đủ các loại, tôi chỉ nhận được sách tiếng Trung và tiếng Anh, toàn bộ liên quan tới tôn giáo."
Nhóm phụ trách tầng 3 nhìn nhau, cuối cùng một cô gái tóc ngắn đại diện mở miệng: "Phòng ba gồm 4 phòng ngủ, cách trang trí giống hệt nhau, đồ đạc bên trong đều là đồ mới, mỹ phẩm nam – nữ đủ cả."
Cô gái tóc ngắn lôi mấy cái thẻ ra hỏi: "Tầng 2 có không?"
"Hình như có mấy cái." Ôn Khinh do dự gật đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không kiểm tra cẩn thận."
Cô nàng tóc ngắn dịu dàng an ủi: "Không sao, điểm chú ý của mỗi người khác nhau."
Chu Châu nhanh chóng ghi chép, mở miệng hỏi mọi người: "Căn cứ vào tình huống trước mặt, chúng ta hoàn toàn không có manh mối về người dẫn đường, ai có ý tưởng nào khác không?"
Mọi người trầm mặc ngồi xuống ghế, tất cả đều lắc đầu.
Từng phút từng phút trôi qua, kim giờ chỉ số chín.
"Tích tắc – tích tắc..."
Giây tiếp theo, tay mọi người xuất hiện bút và giấy.
"Xem ra hiện tại là chín giờ tối." Chu Châu nhếch miệng: "Mọi người hãy viết bỏ quyền."
Ôn Khinh rũ mắt cầm bút, từng nét từng nét viết xuống.
Xong xuôi, giấy trắng và bút tan vào không khí.
Những người khác lần lượt viết xong, bàn đá cẩm thạch dài nhẹ nhàng lắc lư.
Cậu lo lắng ngừng thở, chờ đợi hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
[Tất cả người chơi lựa chọn bỏ quyền, tất cả người chơi lựa chọn bỏ quyền.]
[Ba tiếng sau tiến hành cung cấp manh mối.]
Thần kinh Ôn Khinh căng chặt, nói gì thì nói chờ đợi luôn là khoảng thời gian khó khăn.
Cung cấp manh mối thì cung cấp luôn đi, hệ thống xấu xa quá.
"Chờ ba tiếng cũng hơi quá, không bằng chúng ta chia phòng nghỉ ngơi, ba tiếng sau tập hợp tại sảnh." Chu Châu đề nghị.
"Được."
"Tôi đồng ý."
Bốn cô gái hai người một phòng, bọn họ chọn tầng 3.
Chờ bốn cô chọn xong, Ôn Khinh nhìn Chu Châu: "Chúng ta ở chung nhé?"
Chu Châu gật đầu.
"Tôi ở phòng cạnh Ôn Khinh." Úc Hình chậm rì rì bảo: "Hoan nghênh sang tìm tôi bất cứ lúc nào."
Lời này hắn nói với mọi người chỉ có điều đối tượng nhắm đến lại là Ôn Khinh, ám chỉ rõ ràng.
Ôn