256 vừa đi, Bạch Cảnh Từ cũng vừa ăn xong cháo.
Vẫn còn hai tiết nữa mới tới giờ ra về, hắn cũng không phải tới đây để học tập.
Nguyên chủ cũng thường không ở trên lớp, cho nên Bạch Cảnh Từ quyết định trộm lười biếng một chút.
Hắn đuổi Cao Tuấn về lớp nói bản thân muốn ở phòng y tế nằm, một lát ra về dặn Cao Tuấn đem cặp sách của bản thân xuống hộ.
Cao Tuấn nghe Bạch Cảnh Từ muốn nằm lại phòng y tế, tưởng hắn còn đau bụng liền lo lắng nói bản thân cũng sẽ ở lại đây với hắn.
" Tôi chỉ nằm chút thôi, bụng cũng không còn đau.
Cậu ở đây nháo tôi, tôi không ngủ được! "
" Nhưng mà Từ ca...!"
" Không nhưng nhị gì cả, còn không về lớp hôm nay không đi về cùng cậu! "
Cao Tuấn nghe xong dù không muốn cũng đành ủy khuất đứng lên, đi hai bước lại quay đầu nhìn Bạch Cảnh Từ.
Bạch Cảnh Từ không thèm nhìn Cao Tuấn giả vờ đáng thương, nằm xuống thoải mái nhắm mắt.
Cao Tuấn bi thương ôm ngực đành về lớp, Từ ca thật vô tình! Ăn xong không thèm nhận người, hu hu! ಥ╭╮ಥ
Cửa phòng y tế đóng lại, không gian rốt cuộc yên tĩnh.
Bạch Cảnh Từ hưởng thụ vùi mặt vào giường ngủ...
Ưm...
Nặng quá...!Ai vậy?...
Ý thức mơ hồ, Bạch Cảnh Từ cảm giác có ai đó đè lên người mình.
Bên cổ có hơi thở lạnh băng phả vào, người kia hình như xem hắn là đồ ăn không ngừng gặm cắn cổ hắn lại một đường gặm xuống gần xương quai xanh.
Trên người có thứ gì vuốt ve, Bạch Cảnh Từ hoảng hốt muốn vùng vẫy kháng cự nhưng cơ thể không nghe sai xử cứng nhắc không thể động đậy.
Bạch Cảnh Từ bị sự lạnh lẽo làm cho rùng mình.
Lạnh quá...!Sao lại có thể lạnh như vậy...
Cảm giác được người dưới thân run rẩy không ngừng như một con mèo nhỏ đáng thương, bóng đen đè bên trên khẽ cong môi.
Thật quá đáng yêu, như thế nào có thể đáng yêu như vậy đâu...
" Ha...!Con mồi nhỏ, sao em có thể đáng yêu như vậy.
"
Bóng đen say mê cúi đầu nhẹ ngửi mùi hương trên người Bạch Cảnh Từ, tham lam mà hít lấy lại cắn mút một chút xương quai xanh tinh xảo của cậu.
Hưởng thụ nhìn cậu bởi vì bản thân làm cho không kiềm chế được vô thức kêu nhẹ, thanh âm mềm mại như có thể hoá thành nước.
Làm sao đây, hắn không nỡ ăn mất vật nhỏ mê người này.
Chỉ muốn đem vật nhỏ khoá lại bên người, như vậy không ai có thể mơ ước hay chạm tới vật nhỏ của hắn.
Cậu cũng chỉ có thể ở bên cạnh mình hắn.
Cửu Hàn ánh mắt ám trầm đáng sợ.
Đúng, nên như vậy...!Kẻ kia rồi cả tên oắt con ban nãy nữa, sao dám nhìn đồ của hắn bằng ánh mắt đó! Của hắn, chỉ có thể là của hắn!
Cửu Hàn dường như bệnh trạng mà vuốt ve gương mặt Bạch Cảnh Từ, rồi lại nhẹ niết lấy môi nhỏ có hơi đỏ ửng dụ người hôn xuống cắn mút lấy.
Nghĩ như vậy Cửu Hàn cũng không chần chờ mà cuối người, nhẹ hôn lên đôi môi kia gặm một chút cảm giác sự ngọt ngào của nó.
Sao có thể ngọt như vậy đâu...!Ha...
Bạch Cảnh Từ mơ màng, cậu thấy một con rắn thật lớn thật lớn quấn chặt lấy mình.
Con rắn đó cuối đầu tới gần cậu, cái lưỡi dài cứ không ngừng phun ra vào rồi liếm láp lấy môi cậu.
Bạch Cảnh Từ bị doạ sợ, sắc mặt đều tái đi.
Mẹ nó, đây là cái gì giấc mơ!! Bạch Cảnh Từ giãy giụa muốn thoát ra, nhưng cậu càng giãy giụa con rắn kia càng sẽ siết chặt cậu không hài lòng má há mồm to đỏ lòm của nó đe doạ.
" Ưm...đ...đừng mà...!"
Cửu Hàn mút vào một chút môi dưới của con mồi nhỏ, hài lòng nhìn môi của cậu bị cắn mút so với ban nãy càng đỏ càng no đủ hơn, như trái cherry căng mọng chờ được người hái xuống.
Cửu Hàn cảm giác nếu hắn lại cắn một chút sẽ cắn ra được vị ngọt từ trái cherry kia, hắn liếm liếm môi mình dư âm cảm xúc tiếp xúc đó.
Tham lam nhìn chằm chằm môi Bạch Cảnh Từ, muốn tiếp tục lại hôn xuống.
Phừng!
Một ngọn lửa vô hình đánh úp về phía Cửu Hàn, hắn mở to mắt theo phản xạ né đi buông ra người dưới thân.
Ánh mắt căm phẫn nhìn ngoài cửa người, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
" Lại là ngươi! "
Cảnh Đình Lân không nói, hắn nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Từ.
Nhìn môi cậu bị người hôn mà đỏ lên ướt át, cả dấu vết đầy trên cổ cùng xương quai xanh do cắn mút mà ra.
Nhìn qua muốn bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu, Cảnh Đình Lân trong lòng phát lên một